← Quay lại trang sách

Chương 1323

Người tới chính là Vân Hương, ôn nhu đoan trang, bước liên tục nhẹ nhàng, như người bước ra từ tranh vẽ, bước đi lả lướt tới bên người Tô Dật rồi nhẹ nhàng thi lễ, mím môi mỉm cười, cử chỉ đoan trang lễ độ.

Trong lòng Tô Dật cảm thán, trong trọng trấn Long Bảo các này mỗi một phần các đều có mỹ nữ kinh thế tuyệt diễm như vậy sao?

Thảo nào mỹ nữ đều đứng trong Linh Bảo các, linh khí tràn đầy như vậy, Linh Bảo các so với bất kỳ chỗ nào đều thích hợp để tu luyện võ đạo hơn.

Cũng chỉ có vật khổng lồ như Linh Bảo các mới có thể bồi dưỡng được tuyệt tài khuynh thành như vậy.

Vân Hương đi bên cạnh Tô Dật, như gió mát nước chảy, không chớp mắt đi thẳng tới không gian truyền tống thạch.

Thùng thùng

Bỗng dưng, một gã nam tử mặc đồ đen che mặt, dáng vẻ hoàn toàn bị che khuất, đột nhiên nguyên khí tuôn ra, kình phong dũng mãnh làm cơ thể gập lại, nửa quỳ phía sau Vân Hương, ôm quyền, thần sắc cung kính nói vậy.

- Vân Hương cô nương, trong đại sảnh có tán tu gây sự, bởi vì chưa đàm luận giá cả xong, Vân Dương tông Doãn Tây Thu và một tên tán tu đánh nhau luôn trong đại sảnh, tạo lên sự hỗn loạn trong phòng khách, hiện tại hai người đều đã bị khống chế, xin nghe Vân Hương cô nương xử lý.

Vân Hương cũng không quay đầu lại, tay vịn vào truyền tống thạch nhìn chằm chằm. Truyền tống thạch phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi trên gương mặt trắng như tuyết cùng đôi môi ngọc ngà, giọng nói vẫn dễ nghe êm tai như vậy nhưng lại thêm mấy phần sắc bén.

- Linh Bảo các không cho phép xuất thủ, bọn họ không phải điếc đấy chứ, cũng được, Thanh Khuyết, ngươi đi điều tra xem rốt cuộc là ai ra tay trước, tay nào ra tay trước thì liền chặt tay đó cho ta! Mặt khác, nếu đều bị điếc thì cắt mỗi người một tai mang tới đây, dù sao giữ lại cũng vô dụng!

Tô Dật nghe mà tê cả da đầu, đây là quy củ gì chứ, quá ác độc rồi, lại còn được nói ra từ trong miệng của Vân Hương nữa.

- Sát phạt sắc bén, làm việc quyết đoán, không hề nhu nhược giống bề ngoài.

Trong lòng Linh Thiên Tuyết khẽ biến, cảm thấy thán phục.

- Vâng!

Nam tử được Vân Hương gọi là Thanh Khuyết dần dần tản đi thực thể, cơ thể từng bước trầm xuống, cả người mềm đi, cuối cùng hóa thành nước ngấm vào mặt đất, biến mất.

Tiếp đó, trong đại sảnh phía sau, trong phòng khách to lớn nghe được ba tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, theo gió nhẹ vang lên khắp tầng một của Linh Bảo tháp.

- Nguyên khí thuộc tính thủy thật khủng khiếp, biến mất rồi!

Con ngươi của Tô Dật rụt lại, ngay cả Tô Dật có tu vi Nguyên Hư cảnh cửu trọng, hiện tại nếu như muốn biến mất tại chỗ thì vẫn không thể làm được.

- Là thuật ẩn nấp thuộc tính thủy, thủ thuật che mắt rất mạnh.

Bộ tộc Cửu Mệnh Thiên Miêu am hiểu việc tránh né, trước đây chính là Linh Thiên Tuyết bằng vào phương pháp giấu kín của bổn tộc để dẫn Tô Dật và Tô Tiểu Soái tạm thời tránh thoát kẻ thù truy sát trong rừng rậm Man Yêu.

- Người này mượn hơi nước bao quanh người để hình thành một lớp bình phong trước mắt, bề ngoài thoạt nhìn như hóa thành một vũng nước trong, kỳ thực hắn mượn tinh thể nước để khúc xạ ánh sáng, lấy thuật thuấn thân để chạy đi, chỉ có điều tốc độ của hắn cũng rất đáng khen, thực lực không tầm thường.

Linh Thiên Tuyết thấp giọng giải thích.

- Ai ôi, Linh Bảo các này thực sự là tàng long ngọa hổ, lúc nữa đi vào thật sự không thể tùy tiện nói lung tung được.

Tô Dật hơi trầm ngâm, Linh Bảo các khá cẩn mật.

- Tô công tử, chúng ta đi thôi!

Vân Hương ra hiệu Tô Dật đi qua, cười nhẹ nhàng nhìn Tô Dật, như một vùng xuân thủy xanh tươi, nhưng lúc này Tô Dật không khỏi rùng mình một cái, lên tinh thần.

- Đã đến nơi này thì an tâm đi thôi!

Tô Dật ôm thái độ đã tới đây thì cứ an tâm đi, đi tới bên cạnh truyền tống thạch.

Truyền tống thạch, ở giữa bố trí một viên cầu, viên cầu tản ra ánh sáng màu lục.

Chiếu theo đó, từ chính giữa kéo dài ra ngoài có khắc mười hai con giao long, mỗi con giao long sinh động như thực, há miệng rồng ra gào thét rung trời.

Ken két ken két!

Tay áo của Vân Hương khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt mười hai viên nguyên thạch tam tinh chuẩn xác được bỏ vào trong miệng của mười hai con giao long.

Mười hai con giao long như trong nháy mắt được sống lại, long đồng có ánh vàng rực, răng dài, trảo vung, xoay xung quanh quả cầu trên truyền tống thạch, bắt đầu khuấy động.

Rống

Trong trai thất nháy mắt bị mười hai con kim long chiếu kim quang sáng rạng rỡ, tiếng thú hống rung trời, long ngâm đầy trời.

Mười hai con kim long càng di chuyển càng nhanh, ở xung quanh bàn đá như nổi lên một cơn gió xoáy long quyển ập thẳng tới hai người Vân Hương và Tô Dật.

Cự long bay lên, tiếng long ngâm trong vắt, gió xoáy long quyển lại thành như gió xuân ấm áo, hiu hiu thổi qua gò má Tô Dật, như mỹ nhân đấnh vào mặt làm Tô Dật không tự chủ được mà nhắm mắt lại.

Lúc ngước mắt lên, Tô Dật đã tới bên ngoài một tòa thạch hiên, trên cửa đá có khắc mười hai hai chữ to, Tô Dật đoán nơi đây hẳn là tầng thứ mười hai của Linh Bảo tháp rồi.

Vân Hương ra hiệu Tô Dật chờ bên ngoài cửa đá, nàng ta thì đẩy cửa đá ra đi vào bẩm báo.

Trong lúc rảnh rỗi, Tô Dật nhìn về phía sau, nhìn qua chấn song nhìn quanh phía dưới, trên cao gió thổi vù vù làm Tô Dật như muốn ngừng thở, ngoài cửa sổ biển mây cuồn cuộn, cao thấp chìm nổi, như đối mặt với đại hải, sóng mây trắng tinh lâng lâng dưới ánh trăng thanh thanh chiếu xuống, như đang bay múa.

Trên đỉnh núi, chín ngôi sao tựa như chiếu sáng lẫn nhau, kết cấu chín ngôi sao dưới mây mù lượn quanh mà ánh sáng trở nên lập lòe, biến ảo khôn lường, như có hàng vạn hàng nghìn ngôi sao vậy.

Khi thì tĩnh như cây già, khi thì như đại hổ phi nhanh, khi thì như giao long ngang trời, trong chốc lát Tô Dật nhìn tới si mê, dần dần say đắm, tiến vào vô ngã cảnh.

- Cửu Tinh Thiên Hải là một mỹ cảnh tuyệt hảo của Linh Bảo các ta.

Vân Hương chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau Tô Dật, Tô Dật tỉnh hồn lại từ trong biển mây mù, nhìn Vân Hương, đôi mắt sáng, môi trong muốt giống như tiên nữ giáng trần.

- Cửu Tinh Thiên Hải?

Tô Dật nổi lòng hiếu kỳ.

- Trong Cửu Tinh cốc có một nơi cấm địa, gọi là Phong Lôi cốc, nguyên hình của Cửu Tinh Thiên Hải vốn là Cửu Tinh Kiếp Hải trong đó.

- Thì ra là thế!

Tô Dật bừng tỉnh, thảo nào lại có chín ngôi sao, cho dù phỏng theo vật đều làm mình phải nhìn si mê không ngừng.

- Tô công tử chúng ta vào đi thôi! Ứng đại nhân đã tiếp khách xong rồi.

Dứt lời liền dẫn Tô Dật đẩy cửa đá ra, lại đi qua một cửa đá nhỏ nữa, hai bên rừng sâu thăm thẳm, kỳ hoa dị thảo phân bố khắp nơi, linh khí dày đặc.

Tô Dật vừa đi cùng Vân Hương, vừa tiếp tục tìm hiểu sự huyền diệu của Cửu Tinh Thiên Hải cùng Linh Bảo tháp.

Lời còn chưa dứt đã có một nam tử đâm đầu đi tới, mặc quần áo long boàng bào mũ, mái tóc đen suôn dài như thác nước, khí thức gắt gao thu lại nhưng vẫn không che được ý vị kinh người trên thân thể, như Thánh Vương giáng trần, khí cơ thần thánh khổng lồ tràn ngập đường mòn.

- Thật mạnh!

Thần sắc của Tô Dật rung lên, trong lòng hơi khựng lại, nụ cười thu lại để cảm nhận uy áp vĩ đại, như núi cao viễn cổ áp xuống, Tô Dật vội vã vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công, khí cơ quanh thân hiện lên mới chỗng lại được lực áp chế cường đại tới đáng sợ của khí cơ mới rồi.

Lúc này trong mắt của nam tử thần bí kia lóe lên một tia kinh dị, sau đó lại bình tĩnh, không chút lay động biến mất trong ngách nhỏ.

Khi Tô Dật lại ngước mắt lên thì sớm không còn hình bóng mới rồi nữa, Tô Dật chỉ cảm thấy mình vừa hoa mắt.

- Vân Hương cô nương, mới rồi vị kia?

Tô Dật vội vàng hỏi.