Chương 1339
Ừ, ngươi không có việc gì là tốt rồi!
Quý Hàm Nặc liếc nhìn người mình luôn ngày đêm nhớ mong không chút thương tổn nào, trong bụng cảm thấy yên ổn, thần sắc trên mặt giãn ra.
Quý Hàm Nặc nhút nhát nói vậy rồi trên mặt là sự e thẹn, tay mềm không ngừng quấn góc áo, ánh mắt né tránh bất định, len lén đánh giá toàn thân Tô Dật, không dám ngước mắt đối mặt với Tô Dật.
Quý Thiên Phục nhìn vẻ xuân ý yêu kiều của nữ nhi thì tất nhiên là biết tâm ý của nữ nhi mình với Tô Dật. Trong bụng thầm lắc đầu, nữ nhi không thể giữ trong nhà, lần này đến đây, Quý Thiên Phục đã có tính toán khác, trong ánh mắt ẩn chứa sự nặng nề.
Chợt, Tô Dật mời hai người ngồi xuống, nhìn Quý Hàm Nặc đang bất an, Tô Dật cũng không biết nên làm sao.
Bầu không khí hơi lúng túng, Quý Thiên Phục có mấy lời không tiện nói trước mặt nữ nhi.
- Khà khà, Nặc Nhi à, ta thấy Bá Vương tông bây giờ so với trước đây ta tới đã có khác biệt lớn, không bằng con đi dạo xung quanh một lượt, nói không chừng về sau nơi đây chính là nơi con thường hay tới đó!
Quý Thiên Phục hơi mỉm cười, mắt nhìn Quý Hàm Nặc.
- Cha!
Quý Thiên Phục đùa giỡn đúng tâm tư thiếu nữ, nơi thường tới là Bá Vương tông có nghĩa là cha đã nhìn ra tâm tư của mình với Tô Dật, về sau sẽ có ý ở lại Bá Vương tông luôn.
Trên khuôn mặt trắng như tuyết của Quý Hàm Nặc hồng rực lan cả xuống cổ, hơi tức giận rồi liên tục bước nhẹ, nhẹ như khói nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Khi thân ảnh linh xảo của Quý Hàm Nặc biến mất trong con ngươi của Tô Dật, có nữ tử đối với mình như vậy làm cho hắn cũng cảm thấy chân tay luống cuống.
Khóe miệng của Quý Thiên Phục nở một nụ cười, vô tình cố ý nhắc nhở Tô Dật.
- Tô tông chủ, chút tâm tư của tiểu nữ chắc ngươi hiểu.
Trong lòng Tô Dật đương nhiên là hiểu tâm tư của Quý Hàm Nặc, Quý Thiên Phục ba phen mấy bận cứu mình, lại chọn kết minh với mình khi Bá Vương tông vẫn yên lặng vô danh.
Chuyện này không chỉ bởi vì ánh mắt của Quý Thiên Phục độc đáo, có mắt nhìn người, quan trọng hơn là vì có Quý Hàm Nặc đáp cầu dắt mối.
Sau đó ở trong đại hội liên minh của Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, Quý Hàm Nặc còn nói hết tâm sự với mình, tình cảm ái mộ của nàng ấy, Tô Dật đã hiểu.
Sau khi Quý Hàm Nặc bị Thanh Minh tông bắt, Tô Dật từng nổi giận ngút trời.
Dưới cơn thịnh nộ liền huyết tẩy Thanh Minh tông, san bằng tông môn, ngay cả bản thân mình cũng hiểu, mình dường như đã ngầm sinh ra tình cảm với đại tiểu tư của Huyền Kiếm môn ở cung với mình không bao lâu này rồi.
Nghe được lời nói của Quý Thiên Phục, tâm thần Tô Dật nhanh chóng quay lại, mỉm cười nói:
- Hàm Nặc cô ngương rất tốt, tâm tư đơn giản, tâm tính thiện lương.
- Cũng không biết Tô tông chủ đối với tiểu nữ là thái độ gì?
Tô Dật âm thầm suy nghĩ, mình có cảm giác gì đối với Quý Hàm Nặc, mặc dù mình là người của hai thế giới nhưng kinh nghiệm tình cảm vẫn hoàn toàn là con số không.
Từ địa cầu xuyên tới đại lục này, từ một nhân vật nhỏ yên lặng vô danh biến thành Phế Sài thiếu gia gia thế hiển hách trong Man thành, từ Phế Sài thiếu gia cho tới giờ làm tông chủ làm cho các cường giả kinh hãi.
Sự gian khổ trong quãng thời gian đó không ai có thể hiểu được, Tô Dật chưa từng nghĩ tới chuyện tình yêu nam nữ, huynh đệ kết bái còn chưa biết tung tích, gia gia cùng người nhà họ Tô còn chưa biết có an toàn hay không, tung tích cha mẹ ruột cũng mông lung, tất cả mọi thứ đều chờ Tô Dật đi làm rõ.
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Dật không biết phải như thế nào cho phải, trầm mặc không nói.
- Ta...
Tô Dật như nghẹn ở cổ họng, thiên ngôn vạn ngữ không biết nói từ đâu, ban đầu sự ngọt ngào ở trong Kỳ Môn Huyễn Hồn giới vẫn còn rõ mồn một trước mắt, ngay cả linh hồn Thiên phẩm như Tô Dật cũng hơi ngẩn ngơ, đoạn thời gian tuyệt vời đó có thật hay không.
- Thiên Tuyết, ta... nên trả lời như thế nào?
- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết?
Trong đầu, Tô Dật liên tục gọi vài tiếng đều không có hồi âm, Tô Dật hơi buồn bực, lẽ nào Đại yêu Yêu Hoàng cảnh cũng ngủ như người thường sao?
Tô Dật không khỏi nghi ngờ thầm nghĩ.
Linh Thiên Tuyết nhìn dáng vẻ do dự không ngừng của Tô Dật, trong thần thức của hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ của Linh Thiên Tuyết hiện lên một chút tổn thương.
- Vì sao nhìn nữ tử thích hắn, trong lòng lại rất đau?
Từ sau khi gia tộc diệt vong, Linh Thiên Tuyết lần đầu tiên có cảm giác này.
- Ta là Yêu Hoàng, trong đại yêu tộc, vì sao ta lại có cảm giác này với một tên nhân loại vô lại, ta cho là ta sẽ không bao giờ có cảm giác này.
Tiếng của Linh Thiên Tuyết tựa như chim hoàng oanh, nhẹ nỉ non trong bụng nàng, đau thương, bàng hoàng, cùng ngẩn ngơ với Tô Dật, cũng không cho Tô Dật phát hiện ra.
Nhìn ánh mắt như có suy nghĩ của Tô Dật, mày kiếm của Quý Thiên Phục hơi nhíu lại.
- Tô tông chủ, người mang mưu lược vĩ đại, tiểu nữ của Quý mỗ với cao rồi!
Quý Thiên Phục u nhiên thở dài nói.
Trước đây Tô Dật cứu con gái mình, khi đó ông ta hẳn là phải nghĩ tới, Tô Dật sẽ đi tới hôm nay, hơn nữa còn đi nhanh chóng như vậy.
Tâm thần Tô Dật thay đổi nhanh chóng, liên tục phất tay nói.
- Quý tông chủ, không phải ta có ý đó, chỉ là hiện giờ ta còn quá nhiều chuyện chưa hoàn toàn, ta lo sẽ làm trễ nải Hàm Nặc cô nương.
Đôi mắt của Quý thiên Phục mềm đi chút, thở dài một hơi.
- Năm đó lúc ta mới lập Huyền Kiếm môn, lúc còn trẻ ta tâm cao khí ngạo, kẻ thù rất nhiều, ban đầu sáng lập Huyền Kiếm môn có rất nhiều chuyện chờ hoàn thành, bình thường ta bao việc vặt quấn thân, không ở trong tông môn.
- Cho tới một lần...
Quý Thiên Phục nói rồi câu nói bị nghẹn lại, dường như nhớ lại chút chuyện khổ sở.
Qua mấy hơi, sau khi bình phục tâm tình trong lòng mới chậm rãi nói tiếp.
- Có một lần ta đi tìm một bí cảnh, mẹ Hàm Nặc mang theo con tới nhà mẹ đẻ ở, ven đường kẻ thù đánh lén, hai mươi đệ tử Huyền Kiếm môn mất mạng tại chỗ, chờ lúc ta chạy tới thì mẹ Hàm Nặc đã bảo vệ nó dưới người rất gắt gao, mẹ nó vốn tu vi không cao, kiên trì chống lại tới khi ta tới thì đã trọng thương, trọng thương tới mức ngàn cân treo sợi tóc.
- Quý chưởng môn...
Tô Dật nhìn Quý chưởng môn đột nhiên nói tới thân thế của Hàm Nặc, vốn dĩ khuôn mặt mười phần anh khí thì chợt phủ bởi sự đau thương, đó là sự đau đớn giấu trong lòng cả đời.
Tô Dật lập tức liên tưởng tới lúc mình gặp phải kẻ địch ở Man thành, mình hóa thành chiến thần huyết sắc, giữ gìn sự an nguy trên dưới Man thành, khi đó gia gia chính là người mình lo lắng nhất, đây chính là tình cảm máu thịt thân thích.
Trước mặt là tâm sự của một nam nhân, người xưng hùng một đời, lúc này lại nói ra chuyện tổn thương nhất trong lòng mình ra.
Tô Dật ngồi nghiêm túc lắng nghe, không dám có chút sơ suất nào, đây là một lời hứa của người nam nhân với vợ mình, cũng là sự bảo vệ của một người nam nhân với nữ nhi mình.
- Mấy năm đó, ta đi khắp sáu lục tam châu nhất hải, cố hết khả năng của ta để tìm linh dược khắp thiên hạ, chỉ cầu mẹ của Hàm Nặc không bị bệnh tật dằn vặt, nhưng không tới mấy năm, mẹ Hàm Nặc, liền đi...
Nói tới đây, trải qua nhiều năm như vậy rồi nhưng trên trán Quý Thiên Phục vẫn hiện lên vẻ đau xót.
Mắt của Quý Thiên Phục trở lên trống rỗng, dường như đang tự lẩm bẩm.
- Từ đó về sau, tuy Hàm Nặc không còn mẹ nữa, ta tự hứa với mình sẽ không để Hàm Nặc chịu một chút khổ sở nào, cố gắng thân thiết với nó, cho nó mỗi ngày đều có thể gặp ta, không cho phép bất kỳ kẻ nào bắt nạt nó.