← Quay lại trang sách

Chương 1341

Nặc nhi, Phong Lôi cốc tuy đáng sợ nhưng cũng là một nơi tốt để tu luyện, có lợi có hại, nói không chừng có chút ích lợi với Tô tông chủ, giúp tu vi tăng mạnh thì sao?

Quý Thiên Phục nhìn nữ nhi, trong nháy mắt cũng bắt đầu cảm thấy gấp gáp, nhẹ giọng nói.

- Hàm Nặc cô nương, ta đồng ý với cô sẽ trở về một cách hoàn chỉnh! Cô nhìn xem, ta đã từng lừa cô chưa?

Ánh mắt của Tô Dật trở nên mềm mại, đi lên phía trước lau nước mắt của nàng đi, mặt đối mặt với Quý Hàm Nặc. Tô Dật biết chỉ có cam đoan như vậy thì mới có thể làm cho nàng an tâm.

Quý Hàm Nặc khóc một hồi, ánh mắt yêu kiều còn vương lệ làm nàng nhìn không rõ gương mặt khôi ngô của Tô Dật lắm.

Trong lúc giật mình, trong lòng nàng hiểu ra nam nhân trước mắt quyết định ngay cả mình cũng không thể ngăn cản, bắt đầu từ khi bị Hải Long bang truy sát.

Nàng đã biết rõ, trên người nam nhân này gánh quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều kinh nghiệm, chuyện mình có thể làm cũng chỉ là cùng đợi, tình cảm thật sự là một thứ kỳ diệu khó có thể tả.

Quý Hàm Nặc thở một hơi thật dài, bình tĩnh sóng trong lòng, vươn ngón út ra ngoắc hai cái với Tô Dật.

- Hửm?

Tô Dật hơi giật mình.

- Ngoéo tay! Không làm được là chó!

Quý Hàm Nặc quệt miệng nhỏ, nói.

Tô Dật là người của hai thế giới, tâm tính cùng tâm tư đều hơn xa bạn cùng lứa tuổi, nhất thời cảm thấy tiểu cô nương trước mắt giống như trẻ coi, cực kỳ đáng yêu.

- Được! Ngoéo tay!

Tô Dật cười một tiếng, vươn ngón tay móc vào ngón tay Quý Hàm Nặc.

- Ừm! Không được thay đổi đâu đấy!

Quý Hàm Nặc nín khóc, nở nụ cười, khuôn mặt lúc đầu khóc lóc nỉ non nhất thời thê mý cười, ánh mắt trong suốt, cười cực kỳ tự nhiên.

Quý Thiên Phục vừa tức vừa buồn cười nữ nhi mình, nhất thời dựng râu trừng mắt, giả vờ tức giận nói:

- Nữ tử nhà ai, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì!

- Ai nha, cha tốt nhất!

Quý Hàm Nặc nhẹ làm nũng, giọng nói mềm mại không xương.

- Được rồi, được rồi, không nên quấy rầy Tô tông chủ nữa, chúng ta cần về thôi!

- Sớm như vậy sao, trong thời gian ta đi Cửu Tinh cốc, Quý chưởng môn có thể ở lại thêm mấy ngày, để ta bảo Ngưng Nguyệt cùng đại ca chiêu đãi mọi người!

Quý Thien Phục cười cười từ chối, đợi Tô Dật đi Cửu Tinh cốc, Huyền Kiếm môn là minh hữu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa vạn nhất.

Trong bụng Tô Dật cảm động một hồi, lúc này mới tiễn hai người Quý chưởng môn ra khỏi tông.

Trước khi đi, trong mắt Quý Hàm Nặc tràn đầy sự không nỡ nhìn Tô Dật, lập tức nghĩ tới đại sự của hắn thì chỉ có thể thôi, theo Quý Thiên Phục phá không mà đi.

- Tô Dật, nhớ lời hứa với ta đó!

Giọng nói nhưu tuyết lại như bơ của Quý Hàm Nặc vang vọng thật lâu ở chân trời, quanh quẩn không dứt.

Tô Dật ngơ ngác nhìn trời, hơi mờ mịt, tình cảm đối với Quý Hàm Nặc rốt cuộc là huynh muội hay là tình yêu nam nữ, hắn cũng chưa phân biệt được.

- Không thích từ từ chối người ta đi, nam nhân cặn bã! Khốn kiếp!

Giọng nói sâu kín của Linh Thiên Tuyết vang lên trong đầu.

- Thiên Tuyết, ngươi tỉnh rồi sao?

Tô Dật vui vẻ nói.

- Ta lại chẳng ngủ!

Linh Thiên Tuyết tức giận nói.

- Vậy vừa rồi ta mới gọi ngươi, sao ngươi không đáp lời ta?

- Quấy rối ngươi và cha vợ nói chuyện sao! Hừ!

Lúc này Linh Thiên Tuyết không nói nữa.

Tô Dật đột nhiên bị trút giận làm cho mơ màng, âm thầm suy nghĩ.

- Con mèo nhỏ này sao lại đột nhiên nổi giận thế, ta lại chưa làm gì mà! Nếu không phải là đánh không lại ngươi, thật sự muốn kéo ngươi ra ngoài đè xuống đất đánh một trận!

Tô Dật cũng không để ý tới Linh Thiên Tuyết nữa, xoay người đi vào trong tông.

- Tô Dật ca!

Phía sau truyền tới một tiếng hô nhẹ, chính là Phong Kỳ Nhi.

- Kỳ Nhi?

- Sao lại có mình ngươi, đại ca đâu?

- Sư phụ đang ở hậu sơn, ta nghe sư phó phân phó, đến Lâm cốc tu luyện Dưỡng Hồn Châu đây.

Tô Dật lập tức trầm ngâm, dẫn Phong Kỳ Nhi đi tới hậu sơn.

Hậu sơn của Bá Vương tông linh cầm thành đàn bay ngang núi rừng, thác nước róc rách, kỳ hoa dị thảo.

Man Yêu thú ở xung quanh đều thuộc sở hữu của Bá Vương tông, tiếng thú hống liên tục hợp với tự nhiên lại tăng thêm sức mạnh dã thú.

Hậu sơn trên một giải đất rộng rãi, Tây Vô Tình cùng Vô Thường tiên tử đang tranh luận.

- Ta nói rồi, ta đi cùng Tô tiểu tử là được, Tiểu Hàn ngươi đừng có dính vào được không?

Mặt Tây Vô Tình mang theo sự sốt ruột, trong miệng lẩm bẩm, không dám nói lớn tiếng.

- Vậy là ngươi có bản lĩnh, đừng tưởng rằng ngươi có Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng mà có thể bỏ lại ta được, ta cho ngươi biết, nghĩ cũng đừng có mong bỏ lại ta được!

Đôi mắt đẹp của Vô Thường tiên tử hiện lên lửa giận hừng hực, giọng nói dần cao lên, vừa nghĩ tới Tây Vô Tình mình đau khổ truy tìm hơn hai mươi năm, thật vất vả mới tìm được, nào có đạo lý thả đi.

Từ sau khi gia nhập Bá Vương tông, mỗi ngày Vô Thường tiên tử đều dính lấy Tây Vô Tình, tràn đầy sự ngọt ngào.

- Ta không có ý đó, Cửu Tinh cốc ngươi còn không biết là nơi nào sao, ta và Tô tiểu tử đi làm chính sự mà!

- Được, Tây Vô Tình, ngươi cái đồ quỷ này cứ muốn bỏ ta lại, được, nào! Đánh một trận! Ngươi đánh thắng ta rồi ta sẽ không đi nữa!

Vừa dứt lời, dưới chân Vô Thường tiên tử bắt đầu khởi động nguyên khí, tay áo rung lên, một luồng khí cơ cực lớn ầm ầm bay về phía Tây Vô Tình.

Không gian nhất thời như bị năng lượng ánh sáng kịch liệt nén lại, sau đó nhanh chóng bành trướng hình thành một cơn bão năng lượng nhỏ, đá vụn bị khuấy động, cây cối chung quanh trong nháy mắt biến thành bột mịn!

Dưới chân Tây Vô Tình bắt đầu xuất hiện nguyên khí, trong lúc liên tục di chuyển, lật trên không trung mấy vòng, thân hình cấp tốc lui về phía sau, tránh hết được công kích của Vô Thường tiên tử.

- Được đó, Tây lão đầu, ngươi coi thường ta sao?

Vô Thường tiên tử nhìn Tây Vô Tình liên tục tránh né, không nghênh chiến chính diện thì lửa giận trong bụng càng tăng lên, bàn tay liên tục lộn, một luồng nguyên khí mạnh mẽ hơn đẩy ra trong không khí, giống như một thanh đại kiếm hung mãnh từ nguyên khí chém về phía Tây Vô Tình.

-Tiểu Hàn, ngươi cần gì làm thế chứ!

Tây Vô Tình tiếp tục tránh đi, vừa kêu to.

Trong rừng không ngừng truyền đến tiếng đánh nhau, năng lượng to lớn phá hủy mặt đất, bắt đầu làm mặt đất nứt ra giống như mạng nhện.

Chẹp chẹp!

Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi đứng ở chỗ cao, trong lòng khiếp sợ không thôi.

- Nữ nhân này thực sự là không thể trêu vào! Nữ nhân mới là nhân vật khủng bố nhất, cái gì mà Cửu Tinh cốc, nào kinh khủng được như Hàn tỷ!

Mặt Tô Dật tỏ ra sợ hãi.

- Tiểu tử khốn, còn không xuống giúp ta, đều là bởi vì ngươi!

Tây Vô Tình nhìn thấy Tô Dật đứng chắp tay phía xa thì sắc mặt đen thui, liên tục tránh né, làm cho Tây Vô Tình chật vật không chịu nổi.

- Đánh là thân, mắng là yêu!

Tô Dật tọa sơn quan hổ đấu, vui vẻ thanh nhàn, trong miệng thi thoảng nói đùa.

Tây Vô Tình không dám kêu la om sòm với Vô Thường tiên tử, lại có thể trút giận lên Tô Dật.

- Nhanh lên chút! Tiều Hàn ta không dám đánh lại, có tin lát nữa ta đánh ngươi không hả!

- Được!

Hai tay Tô Dật mở ra, tu vi Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng của Tây Vô Tình cũng không phải là đùa.

Tô Dật dẫn Phong Kỳ Nhi chậm rãi đi tới, Vô Thường tiên tử thấy Tô Dật và Phong Kỳ Nhi cùng tới thì mới ngừng tay, vẫn tức giận như trước, đôi mắt đẹp đóng băng.

- Chào Hàn tỷ!

- Hừ!

Vô Thường tiên tử nhìn thoáng qua Tô Dật, đen mặt.

Tô Dật xấu hổ không nói gì, không biết mình đã làm gì mà đắc tội với Vô Thường tiên tử.