Chương 1343
Dõi mắt trông về phía xa, Bá Vương tông viễn thiên, viễn thủy, viễn sơn, biển rừng bao la được phủ thêm một tầng khăn kim sắc, cảnh tượng trang nghiêm hút mắt.
Quần sơn nguy nga so le với nhau, vách đá rực rỡ, dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi, giữa núi rừng hơi nước sót lại lúc bình minh bắt đầu bốc hơi, màu xanh tươi mát lượn quanh từng tòa kiến trúc của Bá Vương tông.
Chỗ xuống núi, nhìn lại tông môn, quần sơn xanh rì, khắp núi được cổ thụ chọc trời che lấp cùng bầu trời xanh thẳm cao xa, mây tía như từng sợi tơ thả xuống, tổng thể nhìn như một bức tranh tự nhiên được vẩy vài nét mực tùy hứng.
Bá Vương tông có vô số quần phong, như cười như ngủ, sắc trời xanh trong, lẳng lặng làm nền cho vùng sơn dã.
Tông môn Bá Vương tông cao vút, cụ thạch trước cửa uy vũ, khí thế hào hùng.
Thanh Hoàng cùng Âm Minh Nhị Hoàng sớm đã đứng trước cửa tông môn đợi, ánh mắt trang nghiêm. Đôi mắt đẹp của Âm Minh híp lại, chân mày ẩn tình, không ngừng nghịch tóc mình.
Nhẹ như mây trôi, Tô Dật thuận gió mà tới, thay trang phục tông chủ ra, mặc một thân trường bào màu tím thẫm, đi tới trước cửa tông môn đợi.
Ngày hôm qua, Đường Vọng của Cửu Tinh cốc cũng đã cáo từ, đi trước về tông, hôm nay chính là lúc Tô Dật tới Cửu Tinh cốc.
- Tiểu tử, ngươi tới sớm thế!
Tây Vô Tình quẹt nắp bình rượu ra, ung dung uống một ngụm, từ đằng xa lảo đảo đi tới.
Phía sau Tây Vô Tình là Vô Thường tiên tử và Tư Đồ Mục Dương.
- Đại ca, là do ngươi chậm!
Tô Dật bất đắc dĩ nói vậy.
Tây Vô Tình liếc mắt một cái, rung đùi đắc ý nói:
- Cửu Tinh cốc nho nhỏ, Thiên Long tông ta cũng không thèm để vào mắt, sao phải sợ Cửu Tinh cốc chúng! Hừ!
Trong miệng thở ra khí tức khinh thường.
Tô Dật khẽ gượng cười, tính khí của đại ca Tô Dật hiểu rõ nhất, trước đây Hỏa Long Thượng Nhân Nguyên Hoàng cảnh tam trọng cũng không hề thấy ông ấy sợ, bây giờ thực lực đã tăng vọt nên càng nhìn trúng tông môn như vậy.
Nhưng nếu Tây Vô Tình công nhận người nào thì đó chính là xuất phát từ tận đáy lòng, làm bạn vong niên với đại ca cũng làm Tô Dật rất xúc động.
- Đến Cửu Tinh cốc rồi tùy cơ ứng biến.
Tô Dật xoay người lại trầm giọng nói.
- Được!
Sáu người còn lại liên tục đồng ý.
Cửu Tinh cốc ở góc tây nam của Hỗn Loạn vực, suốt năm mây mù quẩn quanh, thâm cốc u tĩnh, chín sơn cốc liên tiếp nhau, hoang vắng lại thanh tịnh, có rất nhiều khe suối chảy qua.
Cửu Tinh cốc quanh năm ứng với Bắc Đẩu cửu tinh, Cửu Tinh thượng thừa, thất hiện nhị ẩn, tinh quang kiều diễm, lực tinh thần không ngừng xoay tròn trên sơn cốc, lực thần bí khó lượng làm nổi bật sơn cốc.
Sơn thể của chín sơn cốc hùng vĩ tráng lệ, ngọn núi liên tiếp nhau xông thẳng lên trời cao, dãy núi liên miên bất tuyệt có cổ thụ xanh ngắt sinh trưởng bên trên.
Dòng sông xanh thẳm yên ả chảy bên dưới, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở thành dải lụa lấp lánh sáng.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, tốc độ của Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng nhanh tựa kinh hồng.
Cho dù Hỗn Loạn vực vô cùng mênh mông, trong giây lát, đám Tô Dật đã tới trước cửa Cửu Tinh cốc.
Bên ngoài Cửu Tinh cốc có kết giới thủ hộ, không cho phép người ngoài bay thẳng vào trong cốc.
Đám Tô Dật liền hạ xuống đất trước, đi bộ vào cốc, một nhóm bảy người thành thực đi bộ.
- Mau tránh ra!
Ngoài mười mấy dặm có một đám nhân mã ầm ầm lao tới, một người đi trước mở đường thổi bụi mù mịt, ồn ào náo động rung trời!
- Có người đến!
Ánh mắt của Tô Dật hơi trầm xuống.
- Giá! (tiếng thúc ngựa)
Tô Dật nhìn thấy ngay người tới, Man Yêu thú thân hình đồ sộ, nhìn không chớp mắt, khi tới gần thì đụng vào Tô Dật, tràn đầy khinh thường cùng coi rẻ.
Xa xa thấy đám Tô Dật cũng không né tránh, trực tiếp thúc Man Yêu thú phi nhanh tới.
- Cút ngay! Muốn sống đều tránh ra cho ta!
Người cầm đầu mặc trang phục màu đen, có một vòng Xích Nhật chiếm giữ ở ngực, chân mày đầy ý lạnh.
Mắt thấy cái vó lớn của Man Yêu thú sắp đạp xuống, khóe miệng Tô Dật vẽ lên một độ cung.
- Phong Dực Thù Lang! Yêu Hư cảnh ngũ trọng, phẩm cấp không tồi! Xem ra lần này không chỉ Bá Vương tông ta vào cốc!
Vẻ mặt của Tây Vô Tình thản nhiên, trong con ngươi bắn ra sự lạnh lẽo.
- Không sao cả, đại ca để ta!
Chỉ là một con Man Yêu thú Yêu Hư cảnh, sao cần phiền cường giả Nguyên Hoàng cảnh xuất thủ!
Tô Dật phất phất tay, mắt thấy Man Yêu thú sẽ hạ vó xuống, quanh thân Tô Dật vận Hỗn Nguyên Chí Tôn công, uy năng cường đại nổ tung giống như một vòng xoáy năng lượng tỏa ra, mang theo uy áp to lớn đánh về phía Man Yêu thú.
Ngao ô!
Man Yêu thú như gặp phải đại địch, vó trước đang giơ lên, lúc vòng xoáy năng lượng đụng vào Man yêu thú, nó gào lên một tiếng, sau đó thân hình nhanh chóng rút lui, trên mặt đất bị vẽ thành một đường rãnh rất sâu, quỳ phủ phục xuống với Tô Dật.
Người đang ngồi trên lưng Phong Dực Thù Lang nhanh chóng nhảy xuống dưới, trong mắt tràn ngập sát khí, có thể khiến cho Phong Dực Phù Lang phản ứng mạnh mẽ như vậy, trong mắt kẻ cầm đầu này vô cùng cảnh giác.
- Nguyên Hư cảnh ngũ trọng, có vẻ không tầm thường!
Tô Dật hời hợt nhìn thoáng qua, người vốn trước đó ngồi trên lưng Phong Dực Thù Lang.
Chỉ có điều hắn không thèm để ý, chỉ có tu vi Nguyên Hư cảnh mà thôi, muốn giết chỉ là chuyện trong nửa phút.
- Đường của Xích Nhật tông ngươi cũng dám cản, các ngươi chán sống rồi phải không?
Đệ tử của Xích Nhật tông khinh thường cười lạnh nói.
- Xích Nhật tông? Không biết!
Tô Dật nhàn nhạt nói một câu.
- Mau cút đi, đừng ở đây làm ô nhiễm không khí!
Tư Đồ Mục Dương đứng ở phía sau Tô Dật, vốn có lá gan lớn nên giờ càng không cố kỵ gì.
- Ngươi là ai? Xích Nhật tông mà cũng không biết! Hạng hèn mọn nhà ngươi cũng xứng đi cùng một đường với Xích Nhật tông ta sao?
- Đại lộ triều thiên*, mỗi người đi một bên, đường này là nhà ngươi mở à?
Sắc mặt Tô Dật bình ổn trầm tĩnh, hứng thú hỏi.
* Nguyên văn là “Đại lộ triều thiên, các tẩu nhất biên, ý chỉ nước sông không phạm nước giếng.
- Chẳng qua chỉ có Nguyên Hư cảnh, ngươi muốn chết rồi!
Tư Đồ Mục Dương dù gì cũng là thiếu chủ của Thần Kiếm môn Trung Châu, nào chịu nổi cơn tức này. Bất cứ ai trong Hỗn Loạn vực cũng chưa dám vô lý với mình như vậy.
- Làm càn, lập tức nhường đường, cường giả của tông môn ta đang ở phía sau, thức thời thì nhanh cút!
Khóe miệng Tô Dật mỉm cười, liếc Âm Minh ở bên cạnh một cái, lúc này Âm Minh hiểu ý.
Âm Minh mặc một thân là đồ đen, trên hông đeo đai làm vóc người nhìn qua không xót cái gì, vòng hông uyển chuyển nhỏ xíu không ngừng vặn vẹo.
Phong tình, gợi cảm chọc người, ánh mắt mị hoặc, đi thẳng về phía đệ tử của Xích Nhật tông.
- Ôi, tiểu ca từ đâu tới mà tính khí lớn như vậy!
Thanh Hoàng ở một bên thấy Âm Minh chọc người như vậy thì trong con ngươi hẹp dài hiện lên sự dao động.
Đệ tử Xích Nhật tông đần tại chỗ, đám đệ tử này chuyên tâm cầu võ, nào đã từng trải qua chuyện như thế bao giờ? Tên này trợn tròn mắt, nuốt nước miếng một cái.
- Tiểu cô nương này dáng vẻ được đó, bảo đám này cút nhanh lên, rồi không bằng ngươi tới tâm sự với đại gia ta?
Trong mắt của đệ tử Xích Nhật tông lóe lên sự dâm tà, thô bỉ nhìn Âm Minh.
- Tiểu ca ca đừng sốt ruột mà, nhưng mới rồi nói ngươi tên gì ý nhỉ? Cái gì mà ăn không hết đậu hũ nóng?
Âm Minh vừa nói chuyện, vừa vươn ngọc thủ như ngó sen quấn quanh người đệ tử Xích Nhật tông.
- Ăn không hết ậu hũ nóng?
Đệ tử của Xích Nhật tông bị Âm Minh trêu đùa tới mức dâng lên dục vọng mãnh liệt.
Tô Dật nhìn Âm Minh, không khỏi cười trong bụng. Thủ đoạn của Âm Minh càng ngày càng cao minh rồi, nhất thời bắt đầu đồng cảm với tên đệ tử này.