← Quay lại trang sách

Chương 1348

Toàn bộ trước núi của Cửu Tinh cốc đều yên lặng, chỉ còn lại từng tiếng thở nặng nề của Loan Thạc.

- Đại ca thật là lợi hại!

Tô Dật nhướng mày nhìn Tây Vô Tình, ông ấy mỉm cười.

Khi đi qua Tô Dật thì trầm thấp nói:

- Còn lại giao cho ngươi.

Tô Dật gật đầu hiểu ý, chậm rãi đi tới Loan Thạc.

Đi tới bên cạnh Vô Thường tiên tử, trong con ngươi trong suốt của nàng ánh lên sự rạng rỡ, trên khuôn mặt đẹp ôn nhu thanh tú hiện lên sương mù, nhìn người nam nhân này từ lúc tuổi còn trẻ đến lúc trung niên, trên gương mặt minh diễm vô song của Vô Thường tiên tử lần nữa rơi lệ.

- Ta... ta có đánh ngươi đâu!

Vô Thường tiên tử hơi nghẹn ngào, trong lúc cấp bách nói một câu như vậy.

Tây Vô Tình nhìn Ngu Thư Hàn, ánh mắt rung động rồi thở dài một tiếng, ôn nhu nói:

- Đồ ngốc, ta tình nguyện để nàng đánh cả đời.

Vô Thường tiên tử cũng không nhịn được nữa, chôn trán trước ngực Tây Vô Tình. Trên gương mặt như đao khắc của Tây Vô Tình hiện lên sự ôn nhu, nhè nhẹ vỗ lưng ngọc của Vô Thường tiên tử.

- Được rồi, đều qua cả rồi.

Tây Vô Tình nhẹ an ủi Vô Thường tiên tử.

- Bạch Hư nhi sẽ không chết chứ!

Giọng của Vô Thường tiên tử hơi run, đôi mắt run sợ.

- Không đâu, ta đã nương tay, nhưng chỉ sợ khôi phục sẽ hơi khó khăn.

Ánh mắt của Tây Vô Tình trầm xuống, ông ấy biết đối với Bạch Hư Tử, Ngu Thư Hàn vẫn luôn còn chút tình cảm.

Tựa ở đầu vai của Tây Vô Tình, ánh mắt của Vô Thường tiên tử dần dần mơ màng, sâu trong ánh mắt hiện lên sự đau thương sâu sắc, chuyện cũ tái hiện trong lòng.

Bạch Hư Tử cùng Vô Thường tiên tử vốn là đồng môn, bái cùng một sư phụ, Bạch Hư Tử thiên tư thông minh, hơn nữa từ nhỏ đã mến mộ Vô Thường tiên tử, bất đắc dĩ Vô Thường tiên tử trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, minh trần vô song, thiên phú dị bẩm, là thiên kiều đệ nhất của tông môn.

E rằng trong sinh mệnh của mỗi một nữ nhân đều sẽ gặp được một lãng tử, Tây Vô Tình chính là cảnh xuân không thể xóa nhòa trong sinh mệnh của Ngu Thu Hàn.

Có một ngày khi đi rèn luyện bên ngoài trở về, tâm trạng của Vô Thường tiên tử bắt đầu trở nên bất định, trong miệng hay nhắc tới một cái tên – Tây Vô Tình.

Từ đó về sau, Vô Thường tiên tử mong nhớ ngày đêm, ngày đêm nhớ tới một nam nhân, chính là Tây Vô Tình. Bạch Hư Tử luôn giao hảo với Ngu Thu Hàn, vì vậy nàng đã nói toàn bộ tâm tư của mình cho Bạch Hư Tử nghe, từ đó trong lòng Bạch Hư Tử gieo lên cừu hận.

Bất đắc dĩ ông trời trêu ngươi, Tây Vô Tình lúc trẻ phóng đãng tùy tiện không kiềm chế được, đối với chuyện tình cảm có cũng được không có cũng được.

Tây Vô Tình vô số lần làm Vô Thường tiên tử đau lòng, Bạch Hư Tử ngày đêm tu luyện với mục đích đánh bại Tây Vô Tình, chứng minh cho Ngu Thu Hàn thấy, gã so với người trong lòng nàng thì càng thêm ưu tú hơn.

Lần đầu tiên gặp Tây Vô Tình, Bạch Hư Tử phát hiện ra Tây Vô Tình mọi chuyện đều không bằng mình, nhưng sư tỷ lại vẫn thâm tình với gã ta, chỉ có tình tỷ đệ với mình.

Bất đắc dĩ, phẩm chất linh hồn của Tây Vô Tình rất cao, lần lượt thoát hiểm, lần lượt giẫm tôn nghiêm của mình dưới chân.

Điều này làm Bạch Hư Tử càng thêm oán hận Tây Vô Tình, sự hận thù che lấp tâm trí nên mới có âm mưu hãm hại liên tiếp phía sau.

Bạch Hư Tử giao dịch với Thiên Long tông, Thiên Long tông sẽ tìm cấm công bản môn cho gã, còn gã thì lừa Tây Vô Tình vào Thiên Long tông.

Sau đó trong một lần tỷ thí, Bạch Hư Tử nói cho Tây Vô Tình biết, Vô Thường tiên tử thích Đoạn Tuyết Lưu Ly trản của Thiên Long tông, nhất thời Tây Vô Tình nổi lên ý muốn tới Thiên Long tông lấy về cho Vô Thường tiên tử.

Không ngờ tới Thiên Long tông đã sớm thông đồng với Bạch Hư Tử, nào có Đoạn Tuyết Lưu Ly trản nào, chỉ có lừa bịp cùng áp chế của Thiên Long tông. Dưới tình thế cấp bách, Tây Vô Tình đại náo Thiên Long tông, cái tên Tuyệt Mệnh Diêm La vang vọng lục lục tam châu nhất hải.

Lúc Vô Thường tiên tử bế quan, Bạch Hư Tử cùng Thiên Long tông nhao nhao truy sát Tây Vô Tình, sau đó Bạch Hư Tử luyện thành cấm công, tu vi tăng vọt, đánh hạ Tây Vô Tình ở thâm cốc.

Tây Vô Tình trầm luân một thời gian.

Vô Thường tiên tử xuất quan, chuyện dã bại lộ, Bạch Hu Tử bị tông môn đuổi ra khỏi sơn môn, tinh thần Vô Thường tiên tử chán nảy, bước lên Thiên Long tông, cũng bắt đầu tìm kiếm Tây Vô Tình chân trời góc biển.

Truy sát vô cùng vô tận làm cho Tây Vô Tình ban đầu vốn hăng hái lại trở nên hào hiệp tùy ý, lôi thôi lếch thếch.

Thế lực của Thiên Long tông khủng bố, bản thân Tây Vô Tình trụy lạc, đều là vì không muốn Vô Thường tiên tử tiếp tục tìm kiếm mình.

Không ngờ tới tạo hóa trêu ngươi, nên tìm được chung quy sẽ tìm được. Bạch Hư Nhi cũng phải nhận trừng phạt, quả báo thích đáng.

- Là của ta cuối cùng sẽ vẫn là của ta.

Nghĩ lại năm tháng mấy thập niên đó như nước mùa xuân, biến mất tăm, ánh mắt của Vô Thường tiên tử thay đổi, nắm chặt vạt áo của nam nhân trước mặt.

Lần này, bọn họ sẽ không bao giờ buông tay nhau ra nữa.

- Tô Dật, ngươi muốn thế nào?

Loan Thạc có cảm giác như bị cường giả bao vây, giọng nói run rẩy.

Mặt Tô Dật ngậm cười, đi từng bước về phía Loan Thạc, trong mắt âm u, giống như ác ma tới từ địa ngục vậy.

Biết thanh niên này chính là Hỗn Thế Ma Vương mới nổi lên ở Hỗn Loạn vực, ngay cả thế lực nhị lưu như Ngọc Đỉnh tông cũng bị diệt tông, lúc này trong lòng Loan Thạc hối hận không thôi.

Dưới cái nhìn của vạn chúng, Loan Thạc vẫn còn mạnh miệng, căm hận nói:

- Ta là thiếu tông chủ của Xích Nhật tông, mẹ ta là người của Cửu Tinh cốc, nơi này là Cửu Tinh cốc, ngươi... chẳng lẽ còn... còn muốn giết ta sao!

Loan Thạc không biết lựa lời, mồ hôi hột lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống, môi trắng bệch, sự sợ hãi từ tận đáy lòng làm hai chân gã không ngừng run rẩy.

- Ha ha ha!

Tô Dật cười điên cuồng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh như băng, vẫn nhìn mọi người của Xích Nhật tông không chớp, chóp mũi thở ra một tiếng hừ lạnh.

- Đánh không lại thì lại lô bố mẹ ra dọa à? Thiếu tông chủ của Xích Nhật tông chẳng qua cũng chỉ vậy!

Tô Dật thở dài nói.

Tiếng nói vừa dứt, các thế lực nhị lưu cùng trên mặt mọi người của Thương Vân Điện đều hiện lên vẻ khinh thường.

Có một vài đệ tử trẻ tuổi cười nói bàn tán.

- Người đó chính là Tô Dật sao?

- Oa, thật là đẹp trai! Tên Loan Thạc kia mới rồi không phải rất oai phong sao?

- Xích Nhật tông là cái gì chứ, Tô Dật chỉ cần lật tay một cái đã có thể tiêu diệt Ngọc Đỉnh tông, Xích Nhật tông là cái thá gì?

Mấy tên cường giả Xích Nhật tông đứng sát xung quanh Loan Thạc cảm thấy căng thẳng.

- Thiếu tông chủ, chúng ta không cần sợ hắn! Cửu Tinh cốc sắp cử người tới rồi, ta xem hắn có thể nhảy nhót được bao lâu!

- Đúng vậy, thiếu tông chủ yên tâm, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng nhẽ còn bị thua hay sao!

Một tên cường giả nói xong, nguyên khí trong tay không ngừng thúc giục, dưới chân bay lên, con mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dật.

- Sao người của Cửu Tinh cốc còn chưa tới!

Trong lòng Loan Thạc bắt đầu thấy gấp gáp, chân mày càng nhíu càng chặt, theo lý thuyết hẳn phải sớm tới rồi!

Tô Dật lạnh lùng nhìn mọi người của Xích Nhật tông, sự lạnh lùng bắn thẳng vào trong lòng mỗi người.

Tô Dật từ từ vươn ba ngón tay, mắt nhìn mọi người của Xích Nhật tông.

- Ta đếm ba tiếng, nếu không tránh đường, ta sẽ xuất thủ!

Loan Thạc thở hổn hển, da lập tức đỏ lên, nổi giận gầm lên một câu.

- Tô Dật! Ngươi đừng có khinh người quá đáng!

Tô Dật không chút để ý, ngoảnh mặt làm ngơ, khinh thường nói.

- Ba!

Chúng cường giả nhìn nhau, con ngươi rụt lại, không biết nên làm như thế nào.

- Mọi người nghe đây, tặc nhân Tô Dật chỉ đang phô trương thanh thế thôi, người của Cửu Tinh cốc sắp đến rồi!

Trên miệng Tô Dật nở nụ cười thản nhiên, khí lưu quanh thân bắt đầu khởi động, nguyên khí thuộc tính hỏa chậm rãi tràn lan trên hai tay, các đốt ngón tay cũng rung động, mang theo tiếng động làm người ta sợ hãi.

Mọi người xung quanh nhao nhao nuốt nước miếng, ánh mắt không ngừng dao động.