Chương 1351
Chó vẫy đuôi mừng chủ thì thôi đi, một mạng của ngươi cũng xứng đáng, nhưng ngươi lại không tiếc đưa tất cả mọi người làm lợi thế cho sự tham sống sợ chết của mình.
Ánh mắt Tô Dật như có điện, hắn như thượng vị giả đứng phía trên nhìn xuống Loan Thạc, trong ánh mắt tràn đầy sự hèn mọn.
- Thế lực nhị lưu? Cũng chỉ như vậy? Một tên vô tình vô nghĩa, ra vẻ đạo mạo! Uổng cho cái tên tông môn đỉnh cấp!
Tô Dật cười lạnh một tiếng.
Lúc này Loan Thạc đã không ngừng run rẩy, mỗi một câu của Tô Dật như lưỡi đao sắc bén đâm vào lòng hắn.
Vừa dứt lời, Tô Dật giơ tay phải cao lên, nguyên khí từ trong lòng bàn tay lao ra, thuộc tính màu đỏ rực phun trào lên.
Sóng lửa không ngừng lay động, ngọn lửa màu đỏ thẫm xoay tròn trên đỉnh đầu Loan Thạc, hai ngón tay chỉ thẳng về phía trước, nguyên khí hóa thành một thanh đao dài.
Phía dưới ánh đao, gió mạnh cuốn lên, lửa nóng bốc cháy, nóng rực và sắc bén, làm cho không khí xung quanh tạo thành từng vòng gợn sóng.
Loan Thạc chật vật không chịu nổi, khuôn mặt tràn đầy sự kinh sợ và khủng hoảng, da mặt vàng như đất, dưới quần đã có chất lỏng chảy ra.
- A... A...
Tiếng hét như bị kẹt ở cổ họng, hai mắt Loan Thạc bị màu đỏ thẫm bao trùm, hai tay quơ loạn giữa không trung, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
- Phật!
Sợi tóc trên đầu Tô Dật bay ra sau, nguyên khí trắng trợn lưu chuyển trong kinh mạch, đao lớn giơ thật cao qua đỉnh đầu, sau đó ầm ầm chém xuống trong ánh mắt lạnh lùng của Tô Dật.
Ánh đao bùng nổ khí thế ngút trời, gió mạnh thổi khắp trời đất, một đao như muốn diệt thế, ở giữa chém ra một rãnh sâu, cây cối bị phân chia thành hai nửa.
Nham thạch nổ tung, cây cối ngã nhào, đất đá xới tung tóe, chấn trời nhiếp đất.
Ánh đao rơi xuống trên đỉnh đầu Loan Thạc, hắn nhắm chặt hai mắt, ôm đầu khóc rống, hai chân run lẩy bẩy.
- Đừng, không được!
Loan Thạc khàn giọng rống lớn, tiếng hét vang vọng khắp rừng núi, chấn động tận mây xanh.
- Mặc dù Loan Thạc là rác rưởi, nhưng cũng là con trai của tông chủ, bây giờ Bá Vương Tông đang quật khởi, tiểu tử này sẽ không giết hắn thật đấy chứ?
Sắc mặt Tây Vô Tình hơi trầm ngâm, sắc mặt hơi ngưng trọng, hắn sợ Tô Dật xúc động rồi làm ra chuyện lỗ mãng gì đó.
- Xoẹt.
Mái tóc của Loan Thạc bị gió thổi phần phần, lúc lửa đỏ của ánh đao sắp chém xuống đỉnh đầu hắn thì bỗng nhiên bị một dài lụa màu lam của băng nguyên khí chặn lại.
Dải lụa màu lam của băng nguyên khí va chạm với hỏa thuộc tính nguyên khí trên không trung, làm cho xung quanh chấn động lớn.
Bùng nổ ra khí thế bá đạo và hung hãn trên không trung, tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc.
- Phá!
Tô Dật trầm giọng quát, ngạo khí nổi lên trong lòng, nguyên khí Thái Hư Thần Hải sóng nước cuộn trào mãnh liệt, làm cho thanh đao kéo dài thêm mấy trượng.
Màu lửa đỏ trên thân đao càng thêm mạnh mẽ, gió bão nổi bốn phương, giật mạnh trong hư không.
- Xoạt!
Dải lụa dài màu xanh lam cũng càng ép càng mạnh, đến khi chạm vào thân đao, nó lập tức quấn quanh thân đao như rắn, vây khốn thanh đao bên trong, làm cho ánh sáng đỏ trên đao trở nên ảm đạm, cuối cùng hóa thành hư vô.
Mọi người ở chỗ này đều chăm chú nhìn thật kỹ trận đấu, trong lòng bọn họ đều đang khiếp sợ dồn dập đưa mắt về phía dải lụa dài màu xanh lam kia.
- Cường giả!
Chân mày Tô Dật nhíu lại, ánh mắt hơi híp, liếc qua đám người vừa mới đến, dải lụa màu xanh vừa rồi bay từ phía bên kia đến.
Loan Thạc đã bị khí thế của Tô Dật làm cho sợ ngây người, hai mắt mỏi mệt, giống như đã mất sức sống, giống như một cái xác không hồn, hắn cảm thấy bản thân đã lên trời luôn rồi.
- Là ai?
Trưởng lão Ngụy Hồng nhướng mày hỏi.
- Tô Dật quá mạnh, nhưng luồng nguyên khí vừa rồi còn mạnh hơn, có thể ngăn cản được một nhát đao bạo kích của Tô Dật!
Đứng ở bên cạnh, một lão giả tiên phong đạo cốt dùng ánh mắt thưởng thức nhìn phía trước, chính là một trưởng lão chấp pháp của thế lực nhị lưu còn lại.
- Chính là hắn!
Ánh sáng trong mắt lão giả loé lên, mọi người nhìn theo tầm mắt của hắn.
Vài đệ tử mặc y phục thống nhất của Cửu Tinh Cốc bay xuống, khí thế hiên ngang, nghiêm nghị nhìn Tô Dật.
Một nam tử tuấn tú có phong độ nhẹ nhàng, dẫn theo mấy đệ tử khác từ từ bước đến, nhưng mỗi bước chân của hắn chỉ để lại một dấu chân nhàn nhạt trên đất.
Nhìn kỹ phía dưới, dấu chân kia chính là từng tí băng vụn tại thành, băng vụn tan chảy rồi nhanh chóng biến mất trên mặt đất.
- Nam Cung Hàn Qua!
Trong lòng Ngụy Hồng căng thẳng, Nam Cung Hàn Qua chính là thành chủ mới lên một năm của Cửu Tinh Thành, nhưng tiếng tăm của hắn trong các thế lực nhất lưu lại rất lớn, dù hắn còn trẻ tuổi nhưng không có một ai dám khinh thường.
- Ba ba ba!
Nam Cung Hàn Qua vỗ tay ba cái, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười niềm nở, cười vang nói với Tô Dật.
- Kỹ năng của Tô tông chủ thật tố, Hàn Qua vừa đến đã may mắn thấy được phong thái anh hùng của Tô tông chủ rồi!
Khuôn mặt Tô Dật nghiêm nghị như đao khắc, ánh mắt hắn trong sáng, giống như trong suốt, nguyên khí trên tay đã bị thu lại.
Sóng gió thổi quét bốn phương tám hướng cũng dần lắng lại, Thái Hư Thần Hải trong cơ thể khôi phục sự bình tĩnh.
Nhìn xung quanh Loan Thạc, cây cỏ bị hơi thở nóng bỏng vô tình thiêu đốt, sóng lửa đang lao nhanh như ngựa sắt, tạo thành từng đợt sóng.
- Cuối cùng không nhịn được nữa nên đi ra rồi sao?
Trái tim Tô Dật hơi nặng nề, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười lạnh nhạt, chắp tay nói.
- Nam Cung thành chủ, thực sự xin lỗi vì đã khiến cho nơi này trở thành thế này!
Loan Thạc ở bên cạnh ngước mắt thấy Nam Cung Hàn Qua đến đây, trong ánh mắt hắn hiện lên ngọn lửa hi vọng, dùng hai chân run rẩy đi về phía Nam Cung Hàn Qua, run run kêu to.
- Hàn ca! Cứu ta! Giúp ta giết tên khốn Tô Dật này! Hắn giết đệ tử Xích Nhật của ta, lại còn đánh trưởng lão Xích Nhật, ngay cả ta cũng không buông tha!
Nói xong Loan Thạc còn khóc ròng ròng, cực kỳ bi thống.
- Tiểu tử này đúng thật là nhanh mồm giảo biện! Chết cũng không có gì đáng tiếc!
Tây Vô Tình lạnh lùng nói.
Các thế lực nhị lưu bên cạnh bắt đầu xuất hiện tiếng trách cứ và chửi rủa, ồn ào muốn đứng ra chứng minh cho Tô Dật và Bá Vương tông.
- Nam Cung thành chủ, ngươi đừng nghe sai sự thật, lời nói của Loan thiếu tông chủ không đúng với thực tế!
Có vài trưởng lão của thế lực nhị lưu bênh vực lẽ phải, nhưng nghe nói quan hệ giữa Xích Nhật tông và Cửu Tinh Cốc không cạn, cũng đều muốn nhìn xem Nam Cung Hàn Qua sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Loan Thạc lại tự cho rằng, dựa vào quan hệ giữa Cửu Tinh Cốc và Xích Nhật tông, Nam Cung Hàn Qua chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn mình bị ức hiếp, nên trừng mắt nhìn những thế lực nhị lưu phía sau.
- Ầm!
Nam Cung Hàn Qua nhìn Loan Thạc chật vật không chịu nổi rồi mà còn dáng vẻ kêu gào lớn lối, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng truyền âm cho một đệ tử bên cạnh.
Một đệ tử Cửu Tinh Cốc ở bên cạnh nghe theo lời của Nam Cung Hàn Qua, đá ra một cước, đạp cho Loan Thạc ngã lăn quay.
- A!
Loan Thạc bị người ta hung hăng đạp lăn trên đất, đụng trúng vết thương trên người, đau đớn kêu gào mắng chửi, nhưng trong lòng lại lo sợ không yên.
- Hàn Ca, ngươi làm gì vậy? Ta kêu ngươi dạy dỗ Tô Dật mà!