← Quay lại trang sách

Chương 1357

Tây Vô Tình rung động nhìn đình viện, ánh mắt không rời khỏi được giây nào.

- Ngược lại không phải chứng minh nội tình Cửu Tinh Cốc hùng hậu về tài lực, mà có thể chứng minh bên trong Cửu Tinh cốc có nhiều cường giả, có thể đưa nhiều Phù Âm Mộc từ Vân Châu đến đây mà không tạo ra động tĩnh gì, đủ thấy nội tình Cửu Tinh Cốc thâm hậu đến cỡ nào.

Trong đôi mắt của Tây Vô Tình tràn đầy sự thán phục.

- Lợi hại thế nào chứ? Một căn nhà gỗ đã làm ngươi phục rồi? Ta còn nói sao không tìm thấy ngươi được, hóa ra là trốn đến Vân Châu, Tây Vô Tình, chân ngươi đủ dài đấy!

Vô Thường tiên tử cau mi, giơ bàn tay ngọc lên thật cao, muốn đánh người.

- Hazz! Ngu Thu Hàn! Ngươi đã nói không đánh ta nói! Lời nói của ngươi không đáng tin!

Tây Vô Tình trắng mặt kêu lên, rất sợ Vô Thường tiên tử lật nợ cũ ra.

- Hắc hắc. Đúng vậy, không đánh, không đánh!

Vô Thường tiên tử nghĩ đến cảnh vừa rồi, khuôn mặt ửng đỏ lên, nghĩ lại bản thân đã lớn tuổi rồi mà còn như vậy, ở chung cùng đám thanh niên lâu rồi, nhiều hành động cũng trở nên quái đản, nhịn không được lắc đầu.

- Không đúng, ngươi vừa gọi ta là gì?

Vô Thường tiên tử nhíu mày lần hai, giận dữ trừng mắt nhìn Tây Vô tình.

- Ngươi không được chạy!

Vô Thường tiên tử ở phía sau cười mắng, trong lòng tràn ngập sự ấm áp.

Tây Vô Tình giật mình, lập tức chạy ra ngoài, Vô Thường tiên tử ở trong cốc không thể phi hành được, chỉ có thể cầm một vật bên cạnh ném về phía Tây Vô Tình.

Tô Dật nhìn Tây Vô Tình cãi nhau ầm ĩ với Vô Thường tiên tử, trong lòng cười khổ không thôi, nói hai người này vừa làm đám cưới cùng có người tin luôn.

Đây mới là dáng vẻ của tình yêu, vừa yêu vừa hận, đủ mùi đủ vị.

Tư Đồ Mục Dương thầm suy nghĩ, ngay cả Đại Ca Đại và Vô Thường tiên tử ở cấp bậc có thể làm trưởng lão tông môn cũng có thể vui đùa, cũng âm thầm bội phục Cửu Tinh Cốc này.

Xem ra Cửu Tinh Cốc đúng là rất lợi hại, trong lòng Tư Đồ Mục Dương ngạc nhiên, nhưng cũng lập tức trầm tĩnh lại.

- Lợi hại thì lợi hại, nhưng vẫn kém hơn sư môn chúng ta chút.

Ánh mắt Tư Đồ Mục Dương lóe sáng, âm thầm liếc về phía Tô Dật.

- Nhưng có yêu nghiệt tiểu sư thúc công, đúng là không sánh bằng được.

Mặc dù Tư Đồ Mục Dương dần có chút điên điên, nhưng vẫn rất sùng bái Tô Dật.

- Nếu hắn không lợi hại, sao làm được sư thúc công của ta chữ, chẳng lẽ ta còn có thể so tu vi với Tô trưởng lão được sao? Ha ha!

Tư Đồ Mục Dương vui vẻ đảo mắt.

Mà Tô Dật ở bên cạnh còn chưa tỉnh lại trong sự khiếp sợ, hắn mím môi suy nghĩ, cảm thấy chuyến đi đến Cửu Tinh Cốc này thật có giá trị.

Có thể nói, nội tình của Cửu Tinh Cốc vượt xa so với tưởng tượng của Tô Dật, thậm chí có thể dựa gần Thánh Sơn được.

Nếu bản thân hắn có thể thu hoạch tốt ở Cửu Tinh Cốc, thì chắc chắn có thể tiến bước dài đến mục tiêu của mình rồi.

Nghĩ đến chỗ này, trong đôi mắt Tô Dật hiện lên tia sáng kỳ dị, ngược lại còn mong chờ đại điển Phong Lôi Cốc ngày mai.

Lúc này Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử không còn đuổi nhau nữa, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tô Dật, lập tức nói.

- Tiểu tử, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì!

- Bình thường Cửu Tinh lão tổ một trăm năm mới xuất quan một lần, lần trước xuất quan là đại điển Cửu Tinh Cốc vào bốn mươi năm trước, bây giờ lại mở cốc trước giờ, cho phép mọi người đi vào, có thể vào bên trong hay không là một vấn đề, nói chung là không được chủ quan, ngươi đã nghĩ ra danh sách năm người đi vào cốc chưa?

Tô Dật cau mày, lần này Bá Vương Tông có bảy người đến Cửu Tinh Cốc, Tây Vô Tình, Vô Thường tiên tử, Thanh Hoàng, Âm Minh hai hoàng, Tư Đồ Mục Dương và còn mình nữa là bảy.

Nếu đại ca Tây Vô Tình và hắn vào, chắc chắn Vô Thường tiên tử cũng sẽ vào, tình cảm hai người này sâu nặng như thế, nếu có người xảy ra chuyện, người kia cũng sẽ không sống một mình.

Đại ca và đại tẩu không thể xảy ra chuyện được, vậy thì vừa đủ năm người, mà Thanh Hoàng và Âm Dương còn có tinh huyết Kim Long trên người.

Tu vi của cả ba đều là Yêu Hoàng kỳ cửu trọng, không khác so với Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử, cộng thêm hắn và Tư Đồ Mục Dương nữa là đủ rồi.

- Không được! Tiểu tử, ta đến đây là để vào cốc với ngươi, ngươi lại cho ta chờ ở ngoài, cái gì thế hả?

Trên mặt Tây Vô Tình hiện lên sự không vui, tức giận nói.

- Đúng vậy, tiểu tử, ngươi không tin chúng ta sao? Hay là cảm thấy hai ta đều là kẻ sợ chết? Vô Thường tiên tử ta đây còn rất nổi tiếng là hung thần của Hỗn Loạn Vực đất!

Vô Thường tiên tử nhướng mày, tức tối nói.

Mà Thanh Hoàng và Âm Dương Hai Minh ở bên cạnh lặng lẽ không nói, nhìn ba người nói chuyện.

- Ta không có ý đó, hai người hãy nghe ta nói, nếu đưa hai người đi vào, hai người đồng lòng càng tốt hơn, nhưng nếu như có thể một người gặp nạn, sẽ ảnh hưởng lớn đến những người vào cốc.

Tô Dật vội vàng xua tay, trấn an cảm xúc của hai người.

- Hơn nữa, đại điển Phong Lôi Cốc lần này hơi kỳ lạ, bên trong có vấn đề gì đó cũng không chừng, nếu bên ngoài có Hàn Ca và Hàn Tỷ toạ trấn, chúng ta trong ứng ngoài hợp, chắc chắn có hiệu quả hơn nhiều.

Tô Dật đã hạ quyết tâm.

Lời nói của Tô Dật cũng có lý, ở bên ngoài chờ cũng không an toàn tuyệt đối, dã tâm của Nam Cung Hàn Qua và Thần Diệu cũng đã hiện ra, không biết bọn họ có ý định xấu xa gì nữa.

- Vô tình, ngươi cảm thấy thế nào?

Vô Thường tiên tử nhìn Tây Vô Tình, có ý để cho Tây Vô Tình làm chủ.

- Ta không đồng ý!

Trong lòng Tây Vô Tình vẫn có chút bận tâm,... ít nhất... Chính hắn muốn đổi với Tư Đồ Mục Dương, thêm một Nguyên Hoàng kỳ cửu trọng, cũng là thêm một phần bảo đảm.

Tô Dật có chút nóng nảy, tính của đại ca đôi khi quật cường như trâu vậy.

- Huynh mặc kệ đại tẩu?

Tô Dật kéo kéo ống tay áo của Tây Vô Tình.

- Đại tẩu?

Một câu nói bắn trúng thần kinh của Tây Vô Tình, làm cho hắn trầm tư thật lâu.

Dãy núi chập chùng nối liền, trùng trùng điệp điệp, như đang phản xạ ánh sáng chiều tà, phá lệ tạo nên vẻ tang thương.

Tiếng tranh luận phiêu đãng càng xa trên ngọn núi, yếu ớt quanh quẩn trong mây trắng, cuối cùng hoà tan trên lưng núi.

Chiều tà giống như sơn hà cẩm tú, mỹ lệ và xinh đẹp như được bàn tay hoạ sĩ tài giỏi vẽ lên, ngay cả ánh sáng cũng trở nên dịu dàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, mây mù trôi đến bầu trời âm u tối dần.

Nhìn lên trên, mây như với đi không ít, vài ngôi sao đã bắt đầu hiện rõ, lấp lánh xinh đẹp như bông hoa nhỏ thêu trên gấm, người ta có cảm giác như vươn tay là có thể lấy được.

Ánh trăng lung linh chiếu xuống lên mấy người Tô Dật.

Từ hoàng hôn đến đêm khuya, cuối cùng Tây Vô Tình vẫn là đồng ý với lời của Tô Dật, hắn và Vô Thường tiên tử ở bên ngoài Phong Lôi Cốc, Thanh Hoàng, Âm Minh hai hoàng, Tư Đồ Mục Dương và còn có Tô Dật tạo thành một đội năm người đi vào Phong Lôi Cốc.

- Tiểu tử, hứa với ta, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Sắc mặt Tây Vô Tình ngưng trọng, tràn đầy lo lắng nói.

Tô Dật giả vờ thần bí kéo Tây Vô Tình đến bên người, nhỏ giọng nói mấy câu.

Lập tức Tô Dật thành thật nói.

- Đại ca, nếu có gì khác thường, không cần phải quan tâm đến ta, ngươi và Hàn tỷ hãy tự mình nghĩ biện pháp đi ra ngoài, chúng ta sẽ gặp lại thôi! Đó mới là phương pháp an toàn nhất!