Chương 1363
Ngươi đứng lên đi, là ta cũng có chỗ sai, xem như ân oán của chúng ta xóa bỏ.
Ngụy Hồng ở bên cạnh nghe Sư Tố Tố nói, trong lòng vui mừng đan xen, hắn xoa tay, cười ha ha nói.
- Ta nói mà! Nếu biết sớm như thế thì sao gà bay chó sủa đến mức này chứ!
Ngụy Hồng nhìn hai người, trong lời nói có chút trách móc.
Tô Dật cũng bất đắc dĩ lắc đầu, lòng nữ nhân như kim đáy bể, nếu như hôm nay không cho nàng đánh một trận, sợ là Sư Tố Tố sẽ không chịu kết minh đâu.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nếu như nàng cứ đứng ra cản trở, Tô Dật thực sự là khóc không ra nước mắt luôn.
Khóe miệng Tô Dật nở nụ cười nhạt, đôi mắt hơi híp lại, làm gì còn sự khí phách vừa rồi, hắn khom người, chống hai tay lên gối, hỏi.
- Vậy thì Sư cô nương, chuyện chúng ta kết minh thế nào?
Lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên Sư Tố Tố nhìn Tô Dật ở khoảng cách gần như thế, đôi mắt Tô Dật sáng lóe, mày kiếm, khuôn mặt tuấn tú hơi gầy, phong thái chính khí thoải mái.
Mặc dù không phải là dạng quân tử như ngọc, nhưng khuôn mặt góc cạnh lại hiện lên sự tà mị quyến rũ, có được loại quyến rũ không nói thành lời.
Nhìn lâu, cũng thấy đẹp trai.
- Thì ra hắn anh tuấn như vậy sao?
Là đệ nhất thiên kiêu của Thiên Vân Điện, từ trước đến nay Sư Tố Tố chỉ ru rú trong nhà, cuộc sống hàng ngày ngoài luyện công thì cũng chỉ có luyện công, nhưng trong mắt người ngoài thì nàng lạnh lẽo cô quạnh diễm tuyệt.
Xưa nay chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giống như tiên nhân không nói chuyện với phàm nhân.
Nhiều lần chỉ đứng từ xa nhìn, dù có lòng yêu mến, cũng không dám đến gần bày tỏ.
Vì nguyên nhân này nên Sư Tố Tố không hiểu nam nhân cho lắm, càng dốt nát về chuyện nam nữ yêu đương.
Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Sư Tố Tố hiện lên rặng mây đỏ, sau đó lập tức xua tan suy nghĩ kia, nàng cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã suy nghĩ lung tung.
- Kết minh thì kết minh, ngươi lại gần ta như thế làm gì?
Bỗng nhiên, Sư Tố Tố phục hồi lại tinh thần, co người lại, nàng nhíu đôi mày thanh tú, nhút nhát nói.
Tô Dật cười ha ha, hắn đứng dậy, ôm quyền nói với Ngụy Hồng.
- Ngụy trưởng lão, từ hôm nay Bá Vương tông và Thương Vân Điện chính thức kết minh ở Cửu Tinh Cốc, ngày mai mười người chúng ta cộng lại đi vào Phong Lôi bí địa!
Khuôn mặt hung hãn dữ tợn của Ngụy Hồng hiện lên ý mừng, hắn nói to.
- Được! Tô tông chủ, ngày mai chúng ta cùng nhau hợp tác vào cốc, mong rằng sẽ nhận được cơ duyên to lớn.
Bây giờ Sư Tố Tố cũng đã lảo đảo đứng dậy, nhưng bước chân còn mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào xuống.
Tô Dật nhanh nhẹn kéo tay nàng lại, giúp Sư Tố Tố đứng vững.
- Vừa uống linh dược xong khó tiêu hoá ngay được, trong người có chỗ nào không khoẻ sao?
Tô Dật ân cần hỏi han.
Lúc này, trên làn môi mềm của Sư Tố Tố đã có chút hồng, nàng khẽ tránh tay Tô Dật, nói nhỏ như muỗi kêu.
- Không có... Không có gì. Cảm ơn quan tâm!
Nói xong, nàng quay đầu đi về phía Ngụy Hồng, sau đó nói nhỏ bên tai Ngụy Hồng vài câu, chân mày hiện lên sự vui vẻ.
Trên mặt Ngụy Hồng lộ ra vẻ kinh sợ, sau đó là mừng như điên, thậm chó còn thốt lên thành tiếng.
- Còn có chuyện vậy sao? Đu, nhanh quay về!
Ngụy Hồng ngước mắt ôm quyền với Tô Dật, trong ánh mắt có gì đó sắp không đè nén nổi.
- Tô tông chủ, ta và Tố Tố còn có việc gấp cần về trước, thuận tiện sắp xếp việc vào cốc cho ngày mai! Chúng ta ngày mai gặp!
Tô Dật khẽ gật đầu, đang muốn lại nói mấy câu, dưới chân Ngụy Hồng đã tuôn nguyên khí, bóng người biến mất như gió.
Huyễn ảnh Sư Tố Tố bên cạnh cũng chậm rãi biến mất, chỏ còn lại tiếng gió thổi lọt qua khe cửa tối om
- A, đánh nhau rất kịch liệt luôn!
Đám người Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử thong thả đi vào trong phòng, nhìn vụn gỗ đầy đất, vải vóc rách nát, bọn họ cười to trêu chọc.
Tư Đồ Mục Dương đến gần rồi vỗ vỗ vai Tô Dật, đôi mắt loé sáng như sao, cười nói.
- Tiểu sư thúc công đúng thật là có bản lĩnh, ngay cả sinh vật nữ nhân đáng sợ như thế cũng có thể giải quyết!
Tư Đồ Mục Dương giơ ngón cái khen ngợi Tô Dật.
Nghe xong lời ấy, Tô Dật trừng mắt lên, hắn nâng chân, hung hăng đạp một cái lên mông Tư Đồ Mục Dương.
- Mau mau cút đi! Vừa rồi các ngươi chạy nhanh thật! Để mình ta ở lại chịu tội, chúng ta còn là huynh đệ nữa sao?
Tô Dật giận mà không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói.
Tư Đồ Mục Dương vuốt cái mông, cực kỳ đau lòng, quệt miệng.
- Sư thúc công, với tu vi này của ngươi, vị tỷ tỷ kia cũng đâu làm gì được ngươi đâu, nên chúng ta mới không làm phiền đó thôi!
Tô Dật giật khóe mắt một cái, nghiêng đầu qua, từ chối cho ý kiến.
Tây Vô Tình lắc đầu cười khổ, nghĩ lại vừa rồi nha đầu kia nổi giận, đáng sợ y như Vô Thường tiên tử nổi bão vậy, không chết không thôi.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi đã biết sự lợi hại của nữ nhân rồi chứ! Ta xem sau này ngươi có dám ở bên cạnh châm ngòi thổi gió nữa không?
Suy nghĩ một chút, Tây Vô Tình lại trộm liếc mắt nhìn Vô Thường tiên tử, sau đó hắn nghiêm sắc mặt, hỏi.
- Cuối cùng thì ngươi có thù oán gì với nha đầu kia vậy, còn tạo ra động tĩnh lớn như thế?
Tô Dật ngẩn người, sau đó hắn vẫn kể lại ân oán giữa mình và Sư Tố Tố.
Đám người Tây Vô Tình đều nhìn nhau, sau đó cả sảnh đường cười to.
- Tiểu tử nhà ngươi thật là đầu toàn suy nghĩ xấu, mệt cho ngươi nghĩ ra được! Nếu ta mà là nha đầu kia, chắc chắn sẽ giết ngươi cho hả giận rồi!
Vô Thường tiên tử nhăn mi lại, tức giận nói.
Tô Dật từng trải qua nhiều chuyện như vậy, linh hồn cũng đã được thanh tẩy, cảnh giới suy nghĩ vượt qua người thường.
Nghe được lời ấy, Tô Dật cũng chỉ có thể cười khổ không thôi.
- Hàn tỷ, tuổi trẻ khinh cuồng chuyện bình thường đúng không, chẳng phải ta đã xin lỗi nàng rồi sao, còn đền bù một chai linh dịch nữa!
Vô Thường tiên tử và Tây Vô Tình đều trầm ngâm, sắc mặt Vô Thường tiên tử dần dần ôn hòa lại.
- Khí độ của tiểu tử ngươi cũng không nhỏ, một tông chủ nên như thế.
Tây Vô Tình ở bên cạnh khen ngợi.
Nhưng Vô Thường tiên tử lại nghiêm trọng, mắt nhìn Tô Dật nói.
- Tiểu tử, linh dịch này và không gian thần bí chính là chí bảo, tuyệt đối không thể lộ cho người khác một chút, bây giờ là giai đoạn Bá Vương Tông quật khởi, rất nhiều thứ còn còn chưa đầy đủ, nếu vì bình linh dịch kia của ngươi mà đưa hoạ đến thì đúng là được không bù mất đâu!
Tô Dật âm thầm gật đầu, hắn rất cẩn thận về chuyện không gian thần bí và linh dịch.
Chỉ có người mà Tô Dật tin tưởng nhất trong Bá Vương Tông, hoặc là người có khế ước sinh tử mới được biết đến, lần này đưa linh dịch cho người ngoài cũng là lần đầu tiên hắn làm.
Vô Thường tiên tử nói không phải không có lý, không đủ cơ sở thì tuyệt đối không được để lộ bản thân có báu vật.
- Tiểu tử này cũng là vì đại điển Phong Lôi Cốc, thực lực của Thương Vân Điện cường đại, kết minh mới là lựa chọn tốt nhất.
Tây Vô Tình đánh vỡ bầu không khí nghiêm túc đó, ngắt lời.
Sắc mặt Tô Dật dịu lại, tự lẩm bẩm.
- Mong là cô gái kia có thể buông xuống hận thù, trở thành cánh tay đắc lực của bọn họ lúc vào Phong Lôi Cốc, như vậy mới không uổng phí linh dichj mà mình đưa ra.
Trong sắc tối, ánh trăng chiếu sáng rọi, ánh sao lóng lánh, sắc đêm xinh đẹp, gió thổi đưa hương hoa lan toả, tiếng côn trùng rả rích, một cảnh sắc yên bình hài hoà.
Trong đình viện Bá Vương Tông cực kỳ náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ hoat lẫn vào nhau.