← Quay lại trang sách

Chương 1365

Sắc mặt của Vô Thường tiên tử và Tây Vô Tình đều trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên sự cảnh giác.

Tô Dật trầm ngâm chốc lát, sau đó cười to, nói.

- Đại ca, Hàn tỷ không cần lo lắng, chúng ta đã đến Cửu Tinh Cốc, lại có nhiều thế lực tông môn đi cùng, tin rằng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu như cốc chủ mời, chắc chắn là có chuyện gấp, nên ta đi theo Đường trưởng lão một chuyến là được.

Chân mày Đường Vọng nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, nói với Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử.

- Hai vị yên tâm, ngày mai là đại điển Phong Lôi Cốc, Cốc chủ chỉ muốn nói vài câu với Tô tông chủ mà thôi, đợi lát nữa ta sẽ tự mình đưa Tô tông chủ quay về.

Không có tinh thần lực áp chế, nguyên khí vận chuyển như bình thường, dưới chân Tô Dật có nguyên khí tuôn ra, bước lên một bước, đi theo Đường Vọng.

Đám người Tây Vô Tình đứng nhìn bóng hai người biến mất, ánh mắt rung động không ngừng, sau đó mọi người nhanh chóng quay về phòng mình, ngồi xuống điều tức.

Khai Dương Cốc nằm ở góc đông nam Cửu Tinh Cốc, Tô Dật và Đường Vọng ra khỏi phòng, bay nhanh một đường đến Thiên Quyền Cốc ở hướng bắc.

Biển rừng rậm rạp, cây leo xanh rì quấn khắp núi rừng, ánh sao chiếu rọi phập phồng.

Sâu trong sơn cốc, khói mờ lượn quanh núi đồi như màn lụa mỏng manh, uyển chuyển quấn quang khe núi.

- Xào xạc!

Hai bóng người xuyên nhanh qua cốc, diện tích của Cửu Tinh Cốc khá rộng, đi một lúc lâu mới thấy được cái bóng của Thiên Quyền Cốc ở xa xa.

- Cốc chủ các ngươi ở xa như thế thì sao quản lý được Cửu Tinh Cốc?

Tô Dật nhẹ giọng hỏi.

Đường Vọng cười một cái, nói cho Tô Dật rằng bình thường cốc chủ của bọn họ chỉ ru rú trong nhà, mọi chuyện đều do trưởng lão, hoặc là Đường Vọng và Niếp trưởng lão thay nhau xử lý.

Cửu Tinh Cốc dùng Phong Lôi Cốc làm trung tâm, như rạch một đường ở giữa, chia cốc ra làm hai nửa.

Tài nguyên và nội tình chủ yếu của Cửu Tinh Cốc đều ở Bắc Bộ, phía nam chỉ nhiều nguy cơ nên chỉ có vài tài nguyên nhỏ lẻ.

Cũng vì vậy, ở phía nam chỉ có đệ tử ngoại môn và một số đệ tử nội môn ở lại tu luyện mà thôi.

Mặc dù Thiên Quyền Cốc ở phía bắc Cửu Tinh Cốc, nhưng nơi này có thể quan sát toàn bộ cốc, đứng đầu mọi nơi, có khả năng điều hành.

- Xa như vậy cũng có thể quản lý?

Tô Dật ngạc nhiên hỏi.

- Tất nhiên là được rồi, mặc dù cốc chủ chỉ ở trong nhà, nhưng hắn có thể nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay, toàn bộ kết giới của Cửu Tinh Cốc không chỉ có tác dụng phòng ngự thôi.

Tô Dật nhấc mi, cả người bay lên không đứng nhìn, hắn thu hết toàn bộ Cửu Tinh Cốc vào mắt.

- Cái này?

Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn trong cơ thể, mở thần thức ra, ở dưới Thiên Hà, tinh thần lực của Tô Dật cũng bắt đầu vận chuyển.

Lăng không giữa trời, sợi tóc uốn lượn, thần quang quanh người nhộn nhạo, còn có quang huy tinh thần lóng lánh, giống như chí tôn đến từ Cửu Thiên Thần Minh.

Tô Dật cực kỳ chấn động, hắn nhắm mắt do thám tình hình xung quanh, lặng lẽ cảm nhận toàn bộ Cửu Tinh Cốc.

Mở mắt lần nữa, Tô Dật bị giật mình, trong ánh mắt có ánh sáng lóe lên, kèm theo sự kinh sợ.

- Đây là… Truyền thống đại trận?

Ánh mắt Tô Dật run lên, sau đó quay đầu nhìn Đường Vọng.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Đường Vọng lóe lên sự tự hào.

- Đúng vậy, đây chính là sức mạnh tương liên to lớn của tinh thần Cửu Tinh Cốc, lúc nào cũng có thể dùng truyền thống trận đến tất cả các cốc, chính sơn cốc đều bùng nổ năng lượng, đây cũng là một truyền thống đại trận có thể phá toái hư không, nên Cốc Chủ mới tự mình trấn giữ ở Thiên Quyền Cốc.

Đường Vọng càng nói càng đắc ý, mắt nhìn hư không, đôi mắt lóe ra ánh hào quang rực rỡ.

Tô Dật càng thêm kinh hãi, Cửu Tinh Cốc giống như một pháo đài thiên nhiên, vừa có khả năng tấn công, lại có khả năng phòng ngự, không gian này không kém bao nhiêu so với không gian thần bí của hắn.

- Mạnh tay như thế, không phải thế lực nhị lưu bình thường có thể sánh được.

Linh Thiên Tuyết dò xét Cửu Tinh Cốc theo Tô Dật nên cũng biết, đôi mắt đẹp của nàng nhíu lại, lẩm bẩm nói.

Nghe vậy, ánh mắt Tô Dật cứng lại, trong lòng có hiểu biết mới về thế lực Cửu Tinh Cốc.

Hắn suy nghĩ thầm, toàn bộ Cửu Tinh Cốc vốn là một bảo vật không gì sánh nổi, nên có lẽ đây mới là lý do Cửu Tinh Cốc luôn khiêm tốn.

Mặc dù Thương Vân điện, Cửu Tinh Cốc, Huyết Dương tông đều là thế lực đỉnh cấp ở Hỗn Loạn Vực, nhưng xem ra, Cửu Tinh Cốc mới chính là đỉnh cấp trong đỉnh cấp.

Ẩn nhẫn, khiêm tốn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên đưa Cửu Tinh Cốc ra trước mắt người đời, có lẽ rằng Cửu Tinh Cốc đã xảy ra chuyện lớn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Dật trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Thiên Quyền Cốc như ẩn như hiện trước mặt, khóe miệng cong lên.

- Đừng vui mừng quá sớm, nơi này tuyệt vời đến thế, lại bị một thế lực không tính là quá lớn thống trị, nên ngươi đừng xem thường!

Ánh mắt Linh Thiên Tuyết trở nên nặng nề, nàng nhắc nhở.

Nếu nói ra, Cửu Tinh Cốc vẫn còn khoảng cách với Thánh Sơn, nhưng nó lại có thể bảo vệ được một vùng thế giới, còn giữ vững nhiều năm như vậy, khó có thể tưởng tượng được sao Cửu Tinh Cốc có thể làm được.

- Lẽ nào Cửu Tinh Cốc cũng giống như Linh Bảo Các, sau lưng có một thế lực đáng sợ chống lưng?

Trong lòng Tô Dật nảy lên một suy nghĩ.

Có lẽ vậy, nhìn chất lượng người trong Cửu Tinh Cốc, cho đến cả Phù Ngân Trầm Mộc, Tinh Thần Lệnh còn thêm cả truyền thống đại trận, sợ ra ngay cả Thương Vân Điện cũng không lấy ra được.

Khóe miệng Tô Dật khẽ cong lên, nói với Linh Thiên Tuyết.

- Ta không khinh thường, chỉ là Cửu Tinh Cốc này ngày càng thú vị.

Vừa dứt lời, Tô Dật tăng tốc độ lên, cả người vọt lên phía trước, đi cùng với Đường trưởng lão đến trước một cửa cung điện to lớn.

Đệ tử canh cửa thấy Đường trưởng lão dẫn người đến, đều gật đầu tôn kính, không hề ngăn lại.

Sau khi đi vào cung điện, hắn thấy cung điện kim bích huy hòa, mỗi cây cột bên trong đều được dùng Phù Ngân Trầm Mộc tạo thành, bên trên có khắc đồ án nhật nguyệt, lóe sáng, cực kỳ đồ sộ.

Dưới mặt đất là Thanh Huyền Ngọc thượng đẳng lát, óng ánh dịu dàng dưới ánh đèn.

Đi theo Đường Vọng qua các lối rẽ, cuối cùng hai người đi đến trước một cửa đá.

Đường Vọng lấy một Tinh Thần Lệnh hình tam giác trong tay ra, đặt vào cái khe trên cửa đá.

- Răng rắc!

Cửa đá xoay tròn, hiện ra một đường hầm đen nhánh, cực dài, bên trong có khí lạnh ập đến, làm cho ngực Tô Dật trở nên căng thẳng.

Tô Dật hơi kinh hãi, ánh mắt trở nên cảnh giác, hắn vội vàng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, kiểm tra xem dưới đất có khí độc không.

- Đừng sợ, đi theo ta!

Đường vọng nói xong thì dẫn Tô Dật xuống dưới.

Trong lúc đi, cả hai không nói gì với nhau, lần mò trong đêm tối.

Đi thẳng trong đêm tối, không biết ngắn hay dài thế nào, bỗng nhiên trước mắt có ánh sáng màu lam hắt đến, cứ như ma trơi.

Đi qua chỗ ma trơi đó, trong mắt Tô Dật là một hồ nước màu xanh biếc, bầu trời lấp lánh ánh sao, cứ như đã đến một thế giới khác.

Ánh trăng e ấp trong mây, nhàn nhạt chiếu xuống đất, làm mặt đất như được dát thêm một lớp thủy ngân.

Bờ hồ có bóng cây lay động, làm cho ánh trăng điểm xuyết càng thêm sặc sỡ.

Giây phút này, cực kỳ yên tĩnh.