← Quay lại trang sách

Chương 1377

Tô Dật cũng nhìn về phía Đường Vọng, nếu thật sự có chuyện như vậy thì cũng không xoắn xuýt nhiều, hắn bắt đầu hỏi Đường Vọng về vị trí bây giờ mà bọn họ đang đứng.

Đường Vọng vuốt bộ râu bạc, nhớ lại và yếu ớt nói.

Lần trước khi hắn đi vào Phong Lôi Cốc đã là vài chục năm về trước, trí nhớ đã rất mơ hồ.

Đường Vọng chỉ nhớ là lúc đi vào đây, hắn muốn tăng thêm tu vi, lúc đó hắn còn trẻ tuổi giống như Tô Dật bây giờ.

Căn cứ vào ký ức mơ hồ, Đường Vọng nói, nơi này được gọi là Khoáng Tinh Nguyên, cực kỳ rộng lớn.

Cũng vì nơi này là nơi có tinh thần lực dày đặc nhất Phong Lôi Cốc, nên không thích hợp cho sinh vật sinh sống.

Cũng vì nguyên nhân này, nơi này được xem là nơi yên tĩnh nhất Phong Lôi Cốc, trong mấy ngàn dặm xung quanh không có sinh vật sống, chỉ có thảo nguyên rậm rạp làm bạn với sao trời.

Càng đi vào sâu hơn, có càng nhiều kỳ hoa dị thảo, ác thú hung linh nhiều vô kể, lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm lớn.

Lúc Cửu Tinh lão tổ xây dựng tông môn thì đã tìm được chỗ này trong Phong Lôi Cốc, ngài đã nhìn trúng không gian dày đặc và quy tắc ổn định ở đây.

Vì thế nên mới xây dựng nơi này là cửa ra vào của Tinh Thần Vực, tất cả mọi người muốn đi vào Phong Lôi Cốc thì đều phải đi qua nơi này, vào kết giới, hoặc ra khỏi bí cảnh.

Nghe Đường Vọng kể lại, mày kiếm của Tô Dật nhướng lên, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên, không biết vì sao Phong Lôi Cốc lại xảy ra dị thường.

- Đường trưởng lão, không bằng chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi, không gian biến dị, không thể lề mề được, xem tình hình trước mắt, vốn còn trụ được nửa tháng thì bây giờ không biết có thể ở lại được bao lâu nữa.

Nghe vậy, Đường Vọng khẽ gật gật đầu, quy tắc không gian nơi này thay đổi lớn, làm cho tác dụng của Tinh Thần Lệnh không ngừng giảm xuống.

Thời gian duy trì tinh thần lực không ngừng rút ngắn, còn sử dụng được mấy ngày nữa còn là ẩn số, không ai biết được.

Điều này cũng có nghĩa rằng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, sinh mạng của mỗi người trong Phong Lôi Cốc đều nằm trong giai đoạn đếm ngược hết.

Nhưng người bên ngoài Cửu Tinh Cốc không hề biết sự thay đổi bên trong, nên thời gian mở cốc sẽ không thay đổi được.

Bây giờ, cơ hội duy nhất là nhanh chóng thu thập, rút ngắn thời gian, đạt được mục tiêu sớm để nhanh rời khỏi chỗ này.

Nói đến đây, mọi chuyện không nên chậm trễ nữa, ba người không nói nhiều, nhanh chóng thu xếp, đi về phía xa xa.

Trước khi đi, Tô Dật nói nhỏ với hai người bên cạnh.

- Cũng không biết những người kia ở chỗ nào rồi?

Bỗng nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng, giống như nghĩ đến chuyện gì.

- Đúng rồi, trên dây thừng có khí tức nguyên khí của hắn, chúng ta dựa vào hơi thở này là có thể tìm ra những người còn lại!

Khoáng Tinh Nguyên là một phần nhỏ trong Phong Lôi Cốc, mặc dù diện tích của nó không lớn lắm, nhưng quy tắc không gian lại rất phức tạp, thực tế cực kỳ rộng lớn, nếu như không có phương pháp cụ thể, người bình thường cả đời cũng chưa chắc ra ngoài được.

Đường Vọng ngưng thần, kéo dài thần tức ra ngoài trăm dặm, nhìn Khoáng Tinh Nguyên mênh mông vô tận, sau đó hắn chỉ tay về phía Tây Bắc, nói.

- Ở kia!

Nghe lời nói này, Tô Dật kinh sợ sờ mũi, nghĩ thầm may mà đại ca thông minh, trước khi vào đây đã buộc mọi người vào với nhau, nếu không thì không biết đi đâu mà tìm những người thất lạc.

Đường Vọng nói xong thì lẳng lặng tìm kiếm tung tích của những người khác, nửa ngày sau, ánh mắt Đường Vọng loé lên.

- Đi thôi!

Chỉ một lúc sau, dưới chân ba người toả nguyên khí ra, thuộc tính nguyên khí bắt đầu khởi động.

Chân đạp đấu khí, chỉ vài thuấn di, ba người di chuyển chỉ nhìn thấy mỗi tàn ảnh, bay về phía Tây Bắc.

Trời đêm lạnh lẽo, ánh sao chiếu khắp nơi, tranh nhau lấp lánh với ánh trăng cuối chân trời.

Ánh cực quang xanh ngọc vắt ngang qua bầu trời, không thể không nói, chúng tạo nên một không gian cực kỳ xinh đẹp.

Đám người Tô Dật bay về hướng Tây Bắc, đứng xa xa đã thấy rõ trên thảo nguyên có mấy bóng người đang đối đầu với nhau, lại gần thêm nữa thì có thể thấy được đó là Tư Đồ Mục Dương và Dương Minh.

Mấy người Tô Dật và Đường Vọng phát hiện không đúng, lập tức ngừng lại, không đến gần nữa.

Ở đối diện với Tư Đồ Mục Dương là hai đệ tử Huyền Âm Môn từng trừng mắt nhìn Tô Dật.

Đứng ở Huyền Âm Môn đệ tử bên cạnh lão nhân thon gầy thương lão, Tô Dật đoán nghĩ chắc là tông môn trưởng lão, Nguyên Hoàng cửu trọng khí tức.

Tô Dật hơi hơi trầm ngâm, trong đó không nhìn thấy bóng dáng của Tư Không Thường.

Tô Dật và Đường Vọng trưởng lão đứng trên cao nhìn, thu liễm khí tức, không lên tiếng.

- A, đây không phải là thằng nhóc Bá Vương Tông, lúc nào cũng đi theo sau lưng Tô Dật sao?

Đệ tử Huyền Âm Môn cười đê tiện nói.

Tư Đồ Mục Dương rất giống như người mới ngủ dậy, hắn mơ mơ màng màng, gắng gượng nói.

- Các ngươi là người phương nào?

Đệ tử Huyền Âm Môn nhận ra rõ Tư Đồ Mục Dương, hơn nữa bên cạnh còn có Dương Minh yêu khí mạnh mẽ, mặc quần áo khác biệt, nên bọn joj dễ dàng nhận ra.

Lập tức, trưởng lão Huyền Âm Môn nói nhỏ bên tai các đệ tử.

- Ô Phương, lát nữa ngươi bắt bọn chúng lại, ta có bí pháp có thể lấy tinh thần lực của bọn chúng cho chúng ta sử dụng.

Đám người Tô Dật và Đường Vọng có nhĩ lực thông huyền, đều nghe được lời của trưởng lão Huyền Âm Môn.

Tô Dật quay đầu nhìn về phía Đường Vọng, ngạc nhiên vô cùng, hắn dùng nguyên khí truyền âm hỏi.

- Đường trưởng lão, còn có bí pháp đẳng cấp như vậy sao?

Đường Vọng ngưng trọng gật đầu, lúc đầu tác dụng của nó là vì chữa trị tinh thần lực, chỉ có người Cửu Tinh Cốc mới biết được.

Không ngờ những thế lực nhị lưu này cũng biết nhiều như thế, ánh mắt của Đường Vọng lập tức hiện lên sát ý.

Không có nghĩ tới những thứ này nhị lưu thế lực cũng biết sâu như thế, lập tức Đường Vọng trong ánh mắt hiện lên một tia sát ý.

- Đúng là có thể, Tinh Thần Lệnh có thể đưa vào thì cũng có thể lấy ra, mọi người ở chung một chỗ, cũng không ngờ rằng Tinh Thần Vực lại xảy ra biến dị, nên không ai báo ra ngoài, nhưng không hiểu vì sao đám người này lại biết được.

Tô Dật nghe xong, hơi gật đầu, trong lòng lại bắt đầu hiện lên một kế hoạch, khóe miệng cong thành một nụ cười tia giảo hoạt.

Nhìn ra phía sau, đệ tử Huyền Âm Môn khinh thường ngoắc tay với Tư Đồ Mục Dương, nói.

- Thằng nhóc Nguyên Hư kỳ nhất trọng cũng dám đi vào Phong Lôi Cốc, đồ chán sống! Nhanh đưa Tinh Thần Lệnh cho gia gia ngươi!

Từ sau khi Tư Đồ Mục Dương đến Hỗn Loạn Vực, thấy được rất nhiều loại người tự xưng là thiên tài, nên cũng không tức giận, hắn giả vờ khờ dại nói.

- Ai kêu gia gia?

Đệ tử Huyền Âm Môn không kiên nhẫn, thuận miệng tức giận nói.

- Ta gọi gia gia!

Tư Đồ Mục Dương híp đôi mắt sáng như sao, khóe miệng cong lên một độ cong, hài lòng cười nói.

- Ừ, cháu ngoan cháu ngoan.

Khoé mắt Dương Minh cũng cong lên, nhóc con này đúng là giống chủ nhân, vừa mở miệng là đã có thể làm người ta tức chết.

Ngay sau đó, yêu khí trên người Dương Minh bốc lên, yêu khí màu đen giống như quang huy quấn quanh trên người.

khuôn mặt tuấn mỹ trở bên tà mị, lưỡi dài như có như không liếm bờ môi đỏ thắm, kinh tâm động phách.

Hắn nhẹ nhàng đẩy Tư Đồ Mục Dương ra sau người, ý bảo hắn đứng nhìn, đừng hành động lung tung.

- Nhóc con, lão tử muốn mạng của ngươi!

Nói xong, đệ tử Huyền Âm Môn rống lên một tiếng lơn, năm ngón tay khép lại thành trảo, chuẩn bị đánh đến chỗ Tư Đồ Mục Dương.

- Khoan đã, để ta!

Trưởng lão Nguyên Hoàng kỳ của Huyền Âm Môn ánh mắt sắc bén, nhìn ra được Dương Minh ở phía đối diện không đơn giản, lập tức kéo Ô Phương lại.

Ô Phương là đệ tử tinh anh của Huyền Âm Môn, thiên tư cao tuyệt, tuyệt đối không thể gặp chuyện không may.