← Quay lại trang sách

Chương 1400

Thời gian từ từ trôi qua, Thiên Nguyên Yêu Hồn càng ngày càng chói mắt.

Từ trong Thiên Nguyên Yêu Hồn sáng chói, rốt cục lần nữa chứng kiến thân ảnh của Linh Thiên Tuyết.

Đường cong uyển chuyển hoàn mỹ như trước, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vẻ kinh dị, giống như phát hiện một thế giới mới.

Linh Thiên Tuyết kinh hãi, dần dần thích ứng Thiên Nguyên Yêu Hồn, Linh Thiên Tuyết bắt đầu ngắm nhìn năng lượng thực chất hóa của Thiên Nguyên Yêu Hồn.

- Ngươi lại sở hữu linh hồn kỳ diệu như thế!

Nhìn Linh Thiên Tuyết xinh đẹp tuyệt trần, lại có chút nhu tình ở trước mặt mình, Tô Dật không khỏi vui vẻ.

- Thiên Tuyết, chúng ta thành công! Chúng ta thành công!

Linh Thiên Tuyết cũng có chút hài lòng, không nghĩ tới giữa hai người ăn ý cao như thế, làm cho quá trình linh hồn dung hợp cực kỳ thuận lợi.

- Linh hồn của ngươi và ta cực kỳ phù hợp, nếu như có thể, ta cần thường trú ở trong linh hồn của ngươi, củng cố yêu đan và chữa trị linh hồn đều cần tiến hành ở trong này.

Tô Dật mỉm cười, đối với yêu cầu gì của Linh Thiên Tuyết, hắn đều sẽ bằng lòng, bởi vì đây là người hiểu hắn nhất ở thế giới này.

- Đương nhiên có thể! Không bằng như vậy đi, lấy sau ta mệt, liền tới phiên ngươi ra trận, luân chuyển cương vị được không?

Tô Dật đầy mặt hồng quang nói.

- Phi phi phi, lại tới!

Linh Thiên Tuyết nhẹ nhàng mắng.

Ngay sau đó, Linh Thiên Tuyết nhìn Tô Dật như hài đồng ngây thơ, nhỏ giọng nỉ non, trong lòng thầm mắng.

- Ngươi kẻ ngốc này, luân chuyển cương vị không phải mãi mãi không gặp mặt được nhau sao!

Lại một trận tiếng nước tí tách vang vọng, Linh Thiên Tuyết nhanh chóng tỉnh táo, nghiêm túc nói.

- Tô Dật, linh hồn dung hợp chỉ là bước đầu tiên, hiện tại ngươi giao quyền chủ động cho ta, ta có thể thi triển bí pháp, tiếp đó ngươi phải thả lỏng tinh thần! Có bất kỳ khó chịu nào cũng phải nhịn xuống, nhất định phải tin tưởng ta!

Vừa dứt lời, linh hồn của Tô Dật giống như thái dương, không ngừng phóng ra từng thanh âm sôi trào mãnh liệt.

Tô Dật triệt để giao mình cho Linh Thiên Tuyết, sau khi linh hồn tương dung, tất cả quyền chủ động đều do Linh Thiên Tuyết nắm, có thể tùy ý chi phối thân thể.

Tô Dật nhắm hai mắt lại, tinh thần đắm chìm vào trong thể ngộ Thiên Yêu Cổ Kinh, cảm giác Linh Thiên Tuyết giống như một linh hồn tân sinh vờn quanh ở trong Thiên Nguyên Yêu Hồn của mình, hai người tương sinh cùng tồn tại, phân không rõ ràng ai mạnh ai yếu.

- Chẳng lẽ cái này chính là cân bằng, điều hòa Thiên Yêu chi tượng sao?

Tô Dật cảm thụ ý cảnh kỳ diệu trước mắt, không nói gì nữa.

Sau khi Tô Dật nhắm mắt lại, cảm giác mình như nhảy ra hắc ám trước mắt.

Chỉ thấy ở chân trời, lại có hai con mắt mèo đỏ thẫm xuất hiện, khí tức kinh người, gắt gao nhìn Tô Dật.

Mắt mèo vừa mở, cả người nó cũng xuất hiện, là một con mèo lớn trắng như tuyết.

Quanh người nó hiện lên tia sáng kỳ dị, bộ lông trên người phảng phất như khắc phù văn cổ xưa, đang không ngừng lóe sáng.

Tỉ mỉ nhìn kỹ, bạch miêu thực tế chỉ là một hư ảnh, mà sơn động hắc ám trước mắt ở trước mặt bạch miêu lại giống như một thủy tinh cầu, trong suốt không gì sánh được.

Không gian dài chừng trăm trượng, nhưng ở trước mặt bạch miêu căn bản không đáng giá nhắc tới, còn không lớn bằng nửa người của bạch miêu.

Chân trời sáng tối thay nhau, yên hà giống như nhuốm máu.

- Bang bang!

Chỉ thấy bạch miêu nâng một chân trước lên, chạm đến lồng ánh sáng màu đen, thiên địa lập tức biến sắc.

Nguyên khí tràn ngập quanh người Tô Dật đang không ngừng lay động.

Bốn phía nổi lên phong bạo cuồn cuộn, thiên hôn địa ám, cát bay đá chạy, giống như vật còn sống đánh về phía bạch miêu.

- Ổn định!

Tô Dật vội vàng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, ổn định tâm thần, rất sợ Linh Thiên Tuyết có gì bất trắc.

Mắt mèo thâm thúy, tà mị hung hãn, tản mát ra ánh sáng màu tím yêu dị, từ chỗ cực xa nhìn tình huống trong quang tráo.

- Di?

Một thanh âm cực kỳ mị hoặc, nhu nhược không xương từ chân trời truyền đến, sau đó tiêu thất không tiếng động, giống như khói bụi.

- Rống!

Đột nhiên, chỉ thấy lồng ánh sáng không ngừng ba động, vòng xoáy màu đen ngưng kết thành quang tráo giống như một đạo năng lượng, tùy theo tiếng gầm gừ kinh người truyền ra.

- Thiên Tuyết, mới vừa rồi là ngươi phát ra âm thanh ấy sao, có khỏe không?

Tô Dật nhìn bạch miêu to lớn ở chân trời, tử quang khiếp người, hung đồng lấp lánh, nhưng không có người đáp lại mình.

Tô Dật không nói nữa, tiếp tục ngưng kết thủ ấn, cẩn thận hộ pháp cho Linh Thiên Tuyết, trên hư không có thanh âm leng keng điếc tai không dứt, tiếng kêu của bạch miêu chấn triệt núi sông.

Sau đó bạch miêu phá tan quang tráo trước người, khí tức của nó xao động, giống như sóng lớn phập phồng, khí thế chấn tâm phách người.

- Ầm!

Năng lượng giống như bão táp càn quét, hung hăng trùng kích bốn phía.

Trong lúc nhất thời ánh sáng chói lòa, trời xanh mây trắng, trước mắt Tô Dật khôi phục thanh minh.

- Ngao ô!

Tô Dật lần nữa mở hai mắt ra, hư ảnh bạch miêu ngẫng đầu thét dài, nhanh chóng chạy đi, khí tức dùng hậu lập tức biến mất.

- Xuất hiện đi?

Tô Dật biết đại công cáo thành, nhưng không dám thả lỏng cảnh giác, vội vàng ngưng thần, tiến vào Thiên Nguyên Yêu Hồn, phát hiện Linh Thiên Tuyết đang suy yếu nằm ở trong yêu hồn.

Thân hình Linh Thiên Tuyết thon dài, da thịt trắng noãn, tràn ngập ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.

Tô Dật vội vàng kêu lên:

- Thiên Tuyết, tỉnh lại đi, ngươi làm sao vậy?

Qua hồi lâu, Linh Thiên Tuyết mới chậm rãi tỉnh lại, thân thể như cành liễu trong gió, khuôn mặt trắng bệch, tựa như lúc nào cũng sẽ bị đốt cháy.

Tỉnh lại, nhìn Tô Dật thần sắc lo lắng, trong mắt Linh Thiên Tuyết hiện ra tiếu dung.

- Tô Dật, chúng ta thành công...

Thần sắc Tô Dật ngưng trọng, nhìn Linh Thiên Tuyết suy yếu không gì sánh được, trong lòng không khỏi quặn đau.

Thấy Linh Thiên Tuyết mỉm cười, hắn giả vờ bình tĩnh, cười nhạt nói.

- Đúng vậy, Thiên Tuyết, chúng ta ra ngoài! Ngươi thật thành công rồi!

Khuôn mặt ôn nhu hoàn mỹ, mang theo chút réo rắt thảm thiết, Linh Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.