Chương 1409
Khiến hai người sợ hãi là, bọn họ chứng kiến Tô Dật bị người xách lên, giống như một cỗ cuồng phong cứ thế vút đi!
Muốn ra tay ngăn cản, nhưng thân ảnh này lại đã mang theo Tô Dật, triệt thoái trong nháy mắt.
- Đào Nguyên Đức, ngươi muốn như thế nào!
Cũng may có người phản ứng nhanh hơn Quý Thiên Phục và Lâm Chấn Dương một bước, chỉ nghe có tiếng kêu hét truyền ra, lập tức lại là một thân ảnh lão giả chợt hiện, như một đạo thiểm điện bổ ra, đuổi sát theo sau!
Chỉ mấy nhịp thở liền chắn đường trên lộ tuyến rút lui của người kia!
Người phản ứng kịp thời đó chính là Cửu Tinh Cốc Đường Vọng Đường trưởng lão!
- Chuyện gì xảy ra?
Tình huống bên này rất nhanh liền dẫn tới chú ý của chúng nhân.
Chúng nhân đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tô Dật bị một vị lão giả nắm lấy bả vai, bộ dáng như muốn rời đi, song vẫn bị Đường trưởng lão kịp thời ngăn trở.
- Đào Nguyên Đức! Là hắn!
Trong đám người Thương Vân điện, Huyết Dương tông, có người nhận ra thân phận lão giả vừa đến.
- Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước sau lưng! Chiêu này của Cửu Tinh Cốc đúng là ngoài dự liệu!
Lúc này, giao thủ giữa Tạ Vô Hư và Tất Tôn cũng đã dừng lại.
Nhìn người mới xuất hiện, Tất Tôn thở hổn hển mấy hơi, lạnh lùng nói.
- Thế nào, hôm nay Cửu Tinh Cốc cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?
Sắc mặt Tạ Vô Hư có chút khó coi, một tên Huyết Dương tông còn chưa giải quyết được, giờ lại xuất hiện người của Cửu Tinh Cốc, hắn sao có thể không phẫn nộ.
Trong lúc nói chuyện, thân ảnh hắn lóe lên, trực tiếp xông qua.
Tất Tôn cắn răng một cái, trong mắt tuôn hiện sát ý, cũng đuổi theo.
Đám người Thương Vân điện và Huyết Dương tông còn lại cũng lao lên, bao vây bốn phía Tô Dật và Đào Nguyên Đức!
- Đào Nguyên Đức!
Ánh mắt sáng quắc nhìn lão giả một tay nhấc lấy Tô Dật, Đường Vọng Đường trưởng lão nói:
- Tiềm hành chi pháp của Cửu Tinh Cốc giấu được người khác, nhưng không giấu được ta, ta sớm đã phát hiện tung tích của ngươi! Còn có Đổng Trường Khanh, cũng chớ núp, ra đi!
Tên Đào Nguyên Đức này hắn tất nhiên có quen, bởi vì hai người đều cùng xuất phát từ Cửu Tinh Cốc.
Đường Vọng vừa lên tiếng, từ đằng sau lại có một giọng nói vang lên.
- Đường trưởng lão, hai người ta phụng mệnh cốc chủ đón thiếu niên này về!
“Bá một tiếng, lại một đạo thân ảnh từ nơi xa lướt tới.
Đây cũng là một lão giả, bộ dạng chừng thất tuần, râu tóc trắng bệch, lời vừa rồi chính là của hắn.
- Đổng Trường Khanh!
Lão giả này vừa xuất hiện, rất nhiều người lập tức nhận ra, chính là Đổng Trường Khanh mà Đường Vọng mới nói.
- Hừ! Cửu Tinh Cốc đúng là tính kế tinh vi, một mực trốn ở trong tối, muốn thần không biết quỷ không hay mang người đi!
Tất Tôn lần nữa lạnh lùng mở miệng, trong mắt tóe phát hàn ý.
Hắn sớm chờ ở đây chính là vì có thể mang Tô Dật về Huyết Dương tông, ai ngờ Tạ Vô Hư lại đứng ra ngăn cản.
Thế thì cũng thôi, đằng này còn có người của Cửu Tinh Cốc trốn trong góc tối, giờ mới âm thầm ra tay, hắn sao có thể không giận dữ.
Đối với Tô Dật, Tất Tôn tuyệt không cho phép thiếu niên này rơi vào tay người khác!
- Thì ra cũng là người Cửu Tinh Cốc!
Bị người ngăn chặn, lực lượng áp bách trên thân Tô Dật chậm rãi tiêu tán đi ít nhiều, hắn khó khăn thở dốc, đồng thời trong lòng lại cũng rõ ràng.
Không khó đoán được, mục đích của lão giả này và Đường trưởng lão không hề nhất trí, Đường trưởng lão là vì giúp mình, còn người tên gọi Đào Nguyên Đức và cả Đổng Trường Khanh kia là phụng mệnh Cửu Tinh Cốc cốc chủ tới mang mình đi!
Tô Dật có thể nhìn ra, hết thảy điều này Đường trưởng lão đều không hay biết, bằng không cũng đã không ra tay ngăn cản Đào Nguyên Đức!
- Thì ra là ý của Cửu Tinh Cốc cốc chủ!
Nghe được mấy lời kia, nháy mắt Tạ Vô Hư liền hiểu, Cửu Tinh Cốc cũng có ý định chặn ngang một tay.
Chẳng qua hắn không tiếp lời, mà quay sang nhìn về phía Đường trưởng lão, muốn xem hắn nói thế nào.
- Đào Nguyên Đức, thả thiếu niên kia xuống!
Đường Vọng không chút nói nhảm, nhẹ nhàng mở miệng nói, đồng thời trong mắt chớp động quang mang, nhìn chằm chằm Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh!
- Đường trưởng lão, đây là mệnh lệnh cốc chủ, hai người ta không thể làm trái!
Lúc này, Đổng Trường Khanh lần nữa lên tiếng:
- Ngoài ra xin Đường trưởng lão cứ yên tâm, cốc chủ có lời, tuyệt sẽ không làm thương tổn thiếu niên này! Cốc chủ chỉ muốn nói chuyện, xem hắn có nguyện ý hiệu lực cho Cửu Tinh Cốc không thôi! Dù không muốn, chúng ta cũng sẽ không làm ra chuyện mưu tài hại mệnh!
Lời này vừa ra, chúng nhân tại trường gần như không hẹn mà cùng nhếch mép một cái.
Nói thế, kẻ ngu mới tin!
- Hay cho lý do mũ miện đường hoàng, Cửu Tinh Cốc hành sự đúng là không biết xấu hổ!
Tất Tôn cười nhạt, nếu đã lột xuống da mặt dối trá, hắn đương nhiên không chút cố kỵ, trực tiếp châm chọc nói.
Tô Dật lại cảm thấy, kẻ thực sự không biết xấu hổ phải là lão hồ ly này mới đúng!
- Đào Nguyên Đức, thả hắn ra!
Đường Vọng cau mày, lần nữa lên tiếng.
Nhưng nghe nói thế, thần sắc hai người Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh đều hiện vẻ khó xử.
Bọn họ phụng mệnh cốc chủ tới đây, đúng thật không muốn bị thương Tô Dật, nhưng cũng không thể cứ vậy dễ dàng thả hắn đi được.
Chẳng qua địa vị Đường trưởng lão ở trong cốc cao hơn hai bọn họ, thế nên lúc này bọn họ mới hiện vẻ lúng túng.
Tình cảnh thế này, sợ là chính bản thân cốc chủ cũng không ngờ!
- Thả thiếu niên này xuống, sau khi trở về ta tự nhiên sẽ cho cốc chủ một câu trả lời thỏa đáng, tuyệt đối không khiến các ngươi khó xử!
Mắt thấy hai người có chút buông lỏng, Đường Vọng lần nữa nói.
Thân ở chính giữa, trong lòng Tô Dật không khỏi dâng lên cảm giác cổ quái, không biết biểu đạt thế nào.
Là người của Cửu Tinh Cốc, Đường Vọng Đường trưởng lão lại muốn làm trái ý cốc chủ, yêu cầu Đào Nguyên Đức thả mình.
- Chuyện này...
Đào Nguyên Đức rất khó xử, khẽ trao đổi ánh mắt với Đổng Trường Khanh.
- Hai vị, ở đây chúng ta có nhiều người thế này, các ngươi căn bản không đi được!
Tạ Vô Hư lên tiếng, nhàn nhạt liếc Tất Tôn trong trận hình Huyết Dương tông một cái, lạnh lùng nói:
- Không chỉ Thương Vân điện ta, người Huyết Dương tông cũng tuyệt đối sẽ không để các ngươi thuận lợi mang thiếu niên này rời khỏi đây, bỏ ý niệm đó đi!
Đào Nguyên Đức và Đổng Trường Khanh đều khẽ nhíu mày, có phần tiến thoái lưỡng nan.
Bọn họ tiềm hành mà đến, vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, ai ngờ Đường trưởng lão lại phát hiện, đồng thời còn ra tay ngăn trở.
Hiện tại Thương Vân điện, Huyết Dương tông đều nhìn chằm chằm, Đường trưởng lão cũng tuyệt không nhả ra, điều này khiến bọn họ không biết phải làm thế nào cho phải.
Nhưng có một sự thật đặt ở trước mắt, chính như Tạ Vô Hư nói, hôm nay bọn họ hôm nay sợ rằng không mang thiếu niên này đi được.
Một khi đánh lên, dù hai người có thể thành công thoát thân, nhưng tính mệnh Tô Dật tuyệt đối không cách nào đảm bảo.
- Được, chúng ta thả hắn!
Sau một hồi lâu do dự, Đào Nguyên Đức mới gật đầu, nắm vai Tô Dật trực tiếp giao vào tay Đường trưởng lão, đồng thời nói:
- Hy vọng sau khi trở về Đường trưởng lão không khiến chúng ta làm khó.