← Quay lại trang sách

Chương 1448

Ngược lại, Tô Dật nói Ngân Dực lục mãng xà chủ động công kích Tô Tiểu Soái, chủ nhân của nó cũng nhất định không phải hạng tốt đẹp gì, vậy nếu đối phương tìm tới cửa, Tô Tiểu Soái cũng có thể tiện tay thu thập.

Trên thực tế, ở cái Hỗn Loạn vực này làm gì có người tốt.

Chỉ những người có chỗ dựa cực mạnh mới đủ sức nói nhân tính, nói khí độ.

- Lần này hai người bọn họ chắc đều có thể tinh tiến chút thực lực!

Tô Dật nhìn về phía Phong Kỳ Nhi và man báo, trên thân hai người đều bừng bừng quang mang, khí cơ không ngừng lưu chuyển.

Nhất là man báo, Tô Dật cảm thấy tu vi có lẽ sẽ được đột phá, dù sao ăn vào huyết nhục Yêu Chân cảnh, năng lượng giành được đối với man báo mà nói là cực kỳ to lớn.

- Xem ra chúng ta phải chờ!

Không biết Phong Kỳ Nhi và man báo còn phải tu luyện tới khi nào, chẳng qua xem bộ dáng tối nay là không cách nào tiếp tục lên đường, chỉ đành chờ đến ngày mai.

- Lão đại, thu lại số thịt còn thừa đi!

Tô Tiểu Soái lăn lộn trên đất một trận thoải mái xong liền bay lên hai móng bắt lấy nửa đoạn thịt mãng xà còn sót lại, đi tới bên người Tô Dật, ý bảo hắn lấy ra túi không gian.

Ngay khi hắn chuẩn bị có động tác, đột nhiên cảm giác được có người tiếp cận.

Tô Tiểu Soái cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời cao, một thân ảnh bay nhanh mà đến, khoái tốc lại gần.

Đống lửa trên đất cháy hừng hực, giống như ngọn đèn hấp dẫn thân ảnh kia đi đến.

- Không lẽ là chủ nhân Ngân Dực lục mãng xà tìm tới!

Tô Dật sững sờ, chợt thấy được thân ảnh kia rất nhanh đã xuất hiện trước mặt, đứng chân trên một cây đại thụ thẳng tắp.

Khi này, hai móng vuốt Tô Tiểu Soái còn đang quắt lấy nửa đoạn thịt mãng xà còn dư, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

- Tiểu tặc to gan, không ngờ dám giết tọa kỵ của giáo chủ ta!

Mới đầu người kia thấy được Tô Dật và Tô Tiểu Soái song không có phản ứng quá lớn, phải đợi khi nhìn thấy nửa đoạn mãng xà mới sững người một lúc lâu.

Ngay sau đó, lập tức bạo phát ra một tiếng quát giận dữ.

Tô Dật và Tô Tiểu Soái hai mặt nhìn nhau, đây có tính là chủ nhân Ngân Dực lục mãng xà tìm tới không?

- Nếu ta nói đây là ta nhặt được trên đường, không muốn lãng phí mới cầm lấy ăn, ngươi tin không?

Tô Dật ra hiệu Tô Tiểu Soái không cần lên tiếng, bản thân lại thản nhiên đáp một câu.

Người kia hiển nhiên cũng giật mình, lập tức giận tím mặt nói:

- Nhãi ranh ăn nói lung tung, lão phu phải chém ngươi thành muôn mảnh!

Cường giả đó quát to, trong bóng đêm truyền đi cực xa.

Tô Dật có thể thấy rõ ràng, đó là một lão giả, bộ dạng chừng năm sáu mươi tuổi.

- Ta không biết đây là tọa kỵ của ai, nhưng nó chủ động công kích chúng ta, vậy thì đáng chết! Giờ ngươi có thể đi, bằng không, ta thịt luôn cả ngươi!

Sắc mặt Tô Dật chuyển vẻ âm trầm, đối phương vừa xuất hiện liền mở miệng tiểu tặc, ngậm miệng nhãi ranh, sao hắn có thể không giận.

- Bá bá bá...

Đúng lúc này, lại có từng tràng tiếng xé gió liên tiếp vang lên giữa núi rừng, khoảng khắc sau, mấy đạo thân ảnh lộ ra.

Tô Dật quét mắt nhìn quanh, thấy được bảy tám thân ảnh đại hán, người người khí tức trầm ngưng, ẩn mà không phát, tu vi đều không yếu, đại bộ phận đều từ Nguyên Chân cảnh trở lên.

Ngoại trừ đám người này ra, còn có một vị trung niên chừng bốn mươi tuổi bị trói gô, trên thân hiện đầy vết máu, rõ ràng là bị đám người này bắt lại.

- Trọng trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?

Trong đám người vừa tới, một vị cường giả Nguyên Chân kỳ cao giai ngẩng đầu, nhìn về phía người trên đỉnh cây hỏi.

Nhưng lão giả kia lại không đáp, mà thân hình trực tiếp lướt động, đồng thời giữa hai tay dâng trào nguyên khí, nháy mắt liền ngưng tụ ra một đạo luân bàn màu máu, đánh thẳng về phía Tô Dật!

- Được lắm, để lão phu xem xem, tên nhãi ranh nhà ngươi định thịt ta thế nào!

Khí tức Nguyên Hư cảnh trên thân lão giả tuôn trào mà ra, sơn lâm chung quanh đều run rẩy theo, luân bàn màu máu xẹt qua không gian, dẫn phát tiếng rít bén nhọn, đi qua đâu, nơi đó bùng lên từng trận sóng khí!

- Ngươi cứ thử đi thì biết!

Tô Dật hừ lạnh một tiếng, đối mặt với luân bàn tập sát, hắn không tránh không né, đương đầu nghênh đón!

Bước chân đạp không lao thẳng lên, cước ấn liên tiếp hiện ra giữa hư không, sát na, những cước ấn kia hội tụ thành một cước ấn khổng lồ!

- Bát Hoang Nộ, một cước trấn sơn hà!

Tiếng quát theo đó phát ra từ miệng Tô Dật, chỉ thấy đạo cước ấn sau cùng kia lấy một tư thế cực kỳ ngang ngược hung hãn đạp xuống, hung hăng dẫm nát luân bàn màu máu lão giả đánh ra!

- Oanh...

Một tiếng ầm vang, sơn lâm đại chấn, ánh sáng đỏ lòm vô biên tán ra, như mưa ánh sáng văng tung tóe!

Cước ấn Tô Dật lại không chưa từng tiêu tán, một đường nhắm xuống, cuối cùng hung hăng đạp xuống sơn địa!

- Oanh...

Lại một tiếng vang chấn thiên, phong bạo cuộn thốc giữa rừng, vô số cây cối bị thổi cong.

Nơi cước ấn hạ xuống xuất hiện một hố to, sâu vài trượng.

- Phốc...

Dưới xung kích của phong bạo vô tận, lão giả lập tức phun ra một búng máu tươi.

Hắn vốn định trực tiếp bắt lại thanh niên kia, không ngờ thực lực đối phương mạnh ngoài dự liệu, chỉ thoáng sơ suất liền đã thụ thương.

Lảo đảo rút lui, thần sắc lão giả không giấu được hoảng hốt.

Đám người vừa chạy tới cũng thối lui đến nơi xa, người người hoảng sợ không thôi.

- Nguyên Hư cảnh ngũ trọng mà thôi, cũng dám kêu la om sòm trước mặt ta. Giờ thì cút đi, nếu không ta không ngại lưu con chó già ngươi ở chỗ này.

Tô Dật đứng lơ lửng giữa trời, lạnh lùng nhìn lão giả, đe dọa nói.

Phía dưới Phong Kỳ Nhi và man báo đều còn đang tu luyện, hắn không muốn quấy rầy tới một người một thú kia.

Bằng không, một lão giả Nguyên Hư cảnh ngũ trọng như đối phương, hắn chỉ cần trở tay liền có thể thu thập.

- Ngươi...

Phía đối diện, Trọng trưởng lão ôm ngực, khóe mắt hung hăng giật động.

Trong lòng hắn bất giác phát lạnh, không ngờ người thanh niên nhìn qua mới hai bốn hai lăm tuổi kia lịa có thực lực cường đại đến vậy, đã đạt đến Nguyên Hư cảnh!

Đồng thời nhìn bộ dạng xuất thủ vừa rồi, tựa hồ tu vi còn không dưới mình, điều này thực sự quá dọa người.

- Được!

Trọng trưởng lão cắn răng, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử ngươi rất mạnh, nhưng giáo chủ chúng ta đang ở gần đây! Giết tọa kỵ của giáo chủ ta, hôm nay dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết!

Nói xong, hắn vung tay lên, hướng về phía bảy tám người bên dưới nói:

- Chúng ta đi!

Nhưng khắc sau, hắn vừa mới xoay người, khóe mắt lại liếc thấy thanh niên kia chân đạp hư không, khoái tốc truy tới.

Lão giả không khỏi rùng mình, vốn định quay người tái chiến, nhưng ngẫm lại cuối cùng vẫn lao nhanh mà đi, không dám tiếp tục vướng víu ở nơi này.

Hết thảy, vẫn nên chờ hội hợp cùng giáo chủ hẵng tính.

Nhưng mà, khiến hắn sợ hãi chính là, hắn còn chưa kịp lướt đi mấy trượng, chợt có kình phong lạnh thấu xương từ sau lưng ập đến!

Cùng lúc đó, một đạo thanh âm lạnh lùng rơi vào trong tai lão giả!

- Còn dám uy hiếp ta? Vậy ngươi để mạng lại chỗ này đi, đây chính là kết cục của việc dám uy hiếp ta!

Thanh âm đó, tự nhiên là của Tô Dật.