Chương 1451
Sau khi hàn huyên vài câu với Tô Tiểu Soái, Tô Dật liền tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Phong Kỳ Nhi cùng Man Báo, một người một thú đều còn đang tiêu hóa năng lượng có được từ thịt của Ngân Dực Lục Mãng mới ăn, Tô Dật quyết định chờ bọn họ thức tỉnh.
Có Tô Tiểu Soái ở gần trông coi, hắn cũng không lo sẽ có người đột nhiên xuất hiện quấy rầy.
Một đêm không nói chuyện, đến khi sắc trời sáng lên, khí cơ toàn thân Phong Kỳ Nhi cùng Man Báo đều bốc hơi, tản ra như mây mù.
Khí tức của hai người còn đang tăng lên, so với trước kia thì mạnh hơn không ít.
Tô Dật từ từ mở hai mắt ra, trên mặt nở nụ cười.
- Thế nào, nhận được vài lợi ích chứ?
Hắn nhẹ nhàng hỏi, mắt nhìn Phong Kỳ Nhi đã bật hơi thu công, hỏi như vậy.
- Tinh tiến không nhỏ, thì ra ăn thịt của Man Yêu thú còn có lợi ích lớn như này.
Phong Kỳ Nhi nhìn về phía Tô Dật, con mắt chớp chớp.
Gào...
Man Báo ở một bên cũng gầm nhẹ một tiếng, phủ phục ở trước mặt Tô Dật.
- Không sai, đều có tiến bộ!
Tô Dật có thể nghe và hiểu được thú ngữ, biết Man Báo đang cảm tạ mình.
Năng lượng trong thịt của Ngân Dực Yêu Lục Mãng đối với Phong Kỳ Nhi có hiệu quả vô cùng tốt.
Không dám nói nhờ nó mà đột phá, nhưng nhất định sẽ có sự tiến bộ.
- Lão đại, chúng ta đi thôi!
Tô Tiểu Soái vỗ cánh phành phạch, nói.
Tô Dật gật đầu, sau đó mọi người không trì hoãn nữa, cưỡi Man Báo bắt đầu đi xuyên núi rừng.
Lúc này, hắn thoáng thay đổi phương hướng một chút, đi về hướng đông.
Nơi đó chính là hướng của Huyết Long giáo, là nơi mà Thủy Thiên Sầu chỉ dẫn.
Trên đường, Phong Kỳ Nhi xuất thủ lần nữa biến khí chất của Tô Tiểu Soái thành dáng vẻ hung ác. Tối hôm qua hắn đã ra tay, bố trí khi trước trong nháy mắt đã bị xông phá.
Tốc độ của Man Báo rất nhanh, chưa tới nửa giờ sau đã đi được một khoảng cách trăm dặm.
Mấy người dừng lại, đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Dường như là vì khoảng cách càng lúc càng gần Huyết Long giáo nên xung quanh bắt đầu có thể thi thoảng thấy được bóng người lui tới, đại thể thoạt nhìn giống như tán tu, độc lai độc vãng.
Khi nhìn thấy những người này, có vài người đi cùng hướng với bọn họ.
- Huyết Long giáo hẳn là ở gần đây rồi, chúng ta đi xem thử!
Tô Dật nói, bốn vó của Man Báo di chuyển, tiếp tục đi về phía trước.
Quả nhiên, không bao lâu sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một tòa kiến trúc xuất hiện trong tầm mắt.
Những kiến trúc này rất phân tán, không có quy luật gì đáng nói, nhưng số lượng cũng không tính là nhiều.
Nhìn toàn thể thì lại rất giống với trấn nhỏ nơi phàm tục.
- Quả nhiên là thế lực nhỏ, ngay cả thành trì cũng không có.
Tô Dật tự nói, suy đoán trấn nhỏ phía trước đại thể chính là trung tâm nào đó của Xích Long, cũng có tồn tại vài cửa hàng có bóng người ra vào, nhưng tuyệt đối không liên quan gì tới hai chữ phồn hoa.
So với Kiếm Tinh thành, quả thực là một nơi trên trời, một nơi dưới đất, chênh lệch cực nhiều.
Nơi đây ngay cả tường thành cũng không có, chỉ có một vòng hàng rào vây lại, không ít nơi còn bị tổn hại nghiêm trọng, dáng vẻ rất đổ nát.
- Không biết Huyết Long giáo có phải ở đây không, lão đại, nếu không để ta đi trước xem thử?
Tô Tiểu Soái nhảy lên đầu Tô Dật, từ xa quan sát, nói.
- Từ giờ trở đi không cho phép ngươi nói nữa, khi chưa tới phiên ngươi xuất thủ thì cũng phải đàng hoàng làm con chim nhỏ cho ta!
Tô Dật nhéo nó từ trên đỉnh đầu xuống, lần nữa dặn dò.
- Được rồi!
Tô Tiểu Soái bất đắc dĩ cúi thấp đầu nói.
Tô Dạt dẫn theo Phong Kỳ Nhi xuống khỏi lưng của Man Báo, đầu vai là Tô Tiểu Soái đang đứng, bắt đầu đi tới trấn nhỏ, Man Báo thì đi bộ theo phía sau.
Một tổ hợp như vậy, vừa mới đến gần liền dẫn tới sự chú ý của không ít người.
Chỉ có điều không có ai dám tới gần, dù sao lúc này toàn thân Tô Dật là cẩm bảo đai ngọc, vô cùng hào khí, vừa nhìn liền biết là người có lai lịch.
- Tô... Phong Vân ca, làm sao chúng ta tìm Huyết Long giáo đây, chẳng lẽ phải chậm rãi đi tìm sao?
Nhìn kiến trúc thành trấn xung quanh, Phong Kỳ Nhi hỏi.
Trấn nhỏ này coi như không được phồn vinh nhưng quy mô cũng không nhỏ, chậm rãi tìm thì nhất định phải tốn chút thời gian.
- Chuyện đó còn không đơn giản sao!
Tô Dật cười, ánh mắt nhìn lướt qua đám đông ở đầu đường, sau đó nhìn thấy một đội nhân mã, nhân số có khoảng bảy, tám người.
Bảy tám người này mặc y phục giống nhau, rõ ràng là người của thế lực nào đó.
Tô Dật không chút nghĩ ngợi dẫn theo Tô Tiểu Soái, Phong Kỳ Nhi, Man Báo cùng nhau đi, rất nhanh đã đi tới bên cạnh bảy, tám người đó.
- Các ngươi là người của Huyết Long giáo?
Hắn nhìn người trước mặt, dứt khoát hỏi.
Bảy, tám võ giả tuổi tác không đồng đều, hơn hai mươi tuổi tới hơn bốn mươi tuổi đều có, sau khi nghe Tô Dật hỏi thăm thì đồng loạt sửng sốt.
Sau đó chỉ nghe một gã đại hán râu quai nón khoảng ba mươi tuổi khẽ nở nụ cười, nói:
- Không sai, chúng ta chính là người của Huyết Long giáo Thanh Viêm đường! Hai người các ngươi rất lạ mặt, hơn nữa cô gái này... hắc hắc hắc... Nếu không để ông đây vui vẻ một chút đi?
Nói rồi ánh mắt của đại hán liền nhìn lên người Phong Kỳ Nhi, đi về phía trước mấy bước, đồng thời vươn một tay ra muốn nhấc cằm của Phong Kỳ Nhi. Cho tới giờ gã chưa từng gặp nữ tử nào đẹp vậy.
- Ngươi cút ngay!
Phong Kỳ Nhi kinh hô, bàn tay mảnh khảnh vung ra, khí tức hắc sắc tràn ngập vỗ thẳng vào cánh tay tên đại hán.
Xì xì
Nhất thời, hắc khí lan tràn trên cánh tay tên đại hán, trong nháy mắt đã tiến vào trong cơ thể của gã, dọc theo kinh mạch của cánh tay chạy thẳng vào tạng phủ!
A a...
Tên đại hán kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, chỉ trong chốc lát, cả người đều có màu như than đan.
Tiếp đó, chỉ thấy hai mắt của gã lồi lên, tiếp theo thân thể ưỡn lên cứng còng, ầm ầm ngã xuống đất.
Một cảnh tượng như thế làm cho mấy người còn lại đều sợ đứng hình, trong lòng run rẩy.
- Ta... ta...
Lần đầu tiên Phong Kỳ Nhi giết người, hơi bối rối, luống cuống.
Chỉ có điều khi ánh mắt của nàng nhìn về phía tên đại hán đã hoàn toàn thay đổi trên mặt đất thì lại có vẻ chán ghét cực độ.
- Người như thế đáng chết!
Tô Dật không an ủi Phong Kỳ Nhi, chỉ lạnh nhạt nói.
- Ngươi... Các ngươi...
Mấy người còn lại của Thanh Viêm đường sợ hãi không ngừng, nơi này là địa bàn của Thanh Viêm bang, không ngờ lại có người dương oai ở đây, giết người của bọn họ.
Nếu chỉ là giết người lại đơn giản, nhưng vừa rồi cách mà đại hán kia chết cũng thật quỷ dị, vô cớ khiếp người.
- Thanh Viêm đường, hẳn là Thanh Viêm bang đi! Hắn chết cũng không oan gì đâu!
Tô Dật không có cảm tình gì với bang chủ của Thanh Viêm bang, người lợi dụng thê nữ đổi lấy cuộc sống giàu sang tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì.
Thứ thủ hạ như vậy chắc chắn là sẽ không khá lên được, chết thì chết thôi.
Chỉ có điều hắn cũng kinh dị với thủ đoạn của Phong Kỳ Nhi, tiểu nha đầu là lần đầu tiên xuất thủ, lại còn là phản ứng bản năng mà đã mạnh như vậy.
Người khác không nhận ra nhưng mới rồi Tô Dật lại phát hiện rõ ràng độc khí của Phong Kỳ Nhi không chỉ phá hủy sức sống trong cơ thể tên đại hán mà còn cắn nuốt cả linh hồn của đối phương.
- Nếu không muốn chết thì ngay lập tức đi thông báo với bang chủ của các ngươi, nói cho hắn biết có người tới đập quán!
Tô Dật nói câu nữa.