Chương 1453
Tô Dật thật sự sợ bẩn tay của mình, tên Hà Quân này ngay cả thê nữ của bản thân cũng có thể tặng cho người ta chỉ vì đổi lấy sự an ổn và quyền thế cho mình.
Mà mấy lời gã vừa nói với Phong Kỳ Nhi càng làm cho Tô Dật cảm thấy ác cảm hơn nữa.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Ở dưới chân của Tô Dật, Hà Quân thở hổn hển nhưng mãi không nói lên lời, trong miệng liên tục trào máu tươi.
- Nói cho ta biết Phong Dạ Minh ở đâu!
Tô Dật không nói nhảm, hỏi thảng.
Tối hôm qua hắn canh một đêm, lúc đầu cảm thấy tọa kỵ của Phong Dạ Minh cùng đám giáo chủ biến mất, hẳn là y có thể đi tìm mình, nhưng sự thực lại không đi tìm.
Nếu như vậy cũng chỉ có thể mình tự đi tìm y mà thôi.
Ô
Nghe được câu hỏi của Tô Dật, Hà Quân vô lực giơ tay lên chỉ về một hướng, nhưng mà trong miệng vẫn khó có thể nói lên lời.
Tô Dật nhíu mày một cái, xem ra mới rồi mình hạ thủ hơi nặng một chút, một cước kia đạp hơi nặng, ngay cả nói cũng khó khăn vậy rồi.
- Man Báo, mang hắn theo!
Tô Dật thu hồi bàn chân, nói.
Man Báo gầm nhẹ một tiếng rồi bỗng nhiên chạy tới một ngụm ngậm lấy Hà Quân.
Sau đó Tô Dật dẫn theo Tô Tiểu Soái, Phong Kỳ Nhi, dựa theo phương hướng Hà Quân chỉ mà đi.
- Hy vọng ngươi không nói láo, bằng không ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!
Tô Dật liếc Hà Quân một cái, lạnh lùng nói.
Hắn cũng không lo Hà Quân sẽ lừa mình, tên trung niên này bây giờ dù không nói lên lời nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy, rõ ràng là sợ muốn chết nên sẽ không dám nói dối.
Người như thế ngay cả cột sống cũng mềm, không biết làm thế nào mà tu luyện được tới Nguyên Hư cảnh.
Bá bá bá...
Tô Dật nhoáng lên, di chuyển nhanh chóng rồi quẹo vào trong một khu nhà khác, thân ảnh biến mất tăm.
Tới tận lúc này, một đám người xem náo nhiệt ở đầu đường vẫn đứng hình tại chỗ, chưa phản ứng lại được.
Những chuyện vừa rồi diễn ra quá nhanh, từ lúc Hà Quân xuất thủ rồi tới khi Tô Dật phân phó con Man Báo mang người đi chỉ trong thời gian hít thở vài cái.
- Thực lực thật là mạnh! Rốt cuộc tên kia là ai, sao lại có thể cường đại như vậy!
- Thanh Viêm bang sợ là xong rồi, chỉ là không biết Huyết Long giáo có thể trấn áp được hắn hay không.
Từng tiếng nuốt nước miếng vang lên, mọi người ở đầu đường không khỏi sợ hãi không ngừng.
Chính như dự đoán lúc trước, chuyện hôm nay không ổn, nhưng kết quả sau cùng lại ngược lại trong tưởng tượng của mọi người.
Một vị cao thủ Nguyên Hư cảnh cấp cao bị một thanh niên hơn hai mươi tuổi đánh trọng thương trong nháy mắt, chuyện này làm cho tất cả mọi người cảm thấy khó tin.
Tất cả những chuyện nhìn thấy này sẽ là một chuyện kể và đề tài bàn tán của mọi người ở đây sau này.
Tất cả đó không quá liên quan tới Tô Dật.
Hà Quân bị Man Báo ngậm lên miệng, lúc trước gã chỉ một hướng, mấy người Tô Dật cũng theo hướng gã chỉ để đi.
Xích Long lĩnh cũng không phải một nơi đặc biệt rộng lớn, toàn bộ có phạm vi khoảng mấy chục dặm.
Lấy tốc độ của mấy người Tô Dật, xuyên qua một vài sơn lâm không tính là vắng lặng, sau thời gian một nén hương đã tới một nơi nhìn qua có vẻ là trấn nhỏ.
Có phần khác biệt chính là trên đường phố nơi này lajid dường hoàng treo từng lá cờ xí, như có hai chữ “Huyết Long bên trên, ngoài ra xung quanh còn có trường long đồ đằng huyết sắc, nhân khí cũng nhiều hơn chút.
Mấy người Tô Dật đi xuyên qua phố, đi về hướng trung tâm.
Ven đường có rất nhiều ngườ nhìn thấy bọn họ, đương nhiên cũng thấy được trong miệng Man Báo đang ngoạm Hà Quân, càng không thiếu người nhận ra gã nên bắt đầu chỉ trỏ.
Thậm chí, có giáo chúng Huyết Long giáo cảm thấy ngoài ý muốn, ý thức được có chuyện không ổn.
Có người muốn quay về thông báo cho giáo chủ, nhưng không thể nào theo kịp tốc độ của mấy người Tô Dật.
Không lâu sau, mấy người Tô Dật xuất hiện trước một tòa nhà, chính là một tòa phủ đệ thông thường, biển trên cửa viết ba chữ to Huyết Long giáo.
- Tìm được rồi!
Tô Dật cười khẽ, trì hoãn sấp sỉ một canh giờ, rốt cuộc đã tìm được Huyết Long giáo rồi.
Hắn không chút nghĩ ngợi đã lắc mình ra, bay thẳng tới đại môn.
Gào...
Phía sau, Man Báo gào thét trầm thấp, hỏi Tô Dật xem Hà Quân nó đang ngậm nên xử lý như thế nào.
- Giết!
Giọng nói của Tô Dật truyền tới, Man Báo không chút do dự mà cắn một cái, chắn cơ thể Hà Quân thành hai đoạn khiến gã nháy mắt đã tắt thở.
Tiếp theo, Man Báo cũng đạp về phía trước, theo bên cạnh Phong Kỳ Nhi.
- Là ai, mau mau ngăn lại...
Khi Tô Dật xông tới cửa liền có võ giả giữ cửa hô to.
Nhưng lời của bọn họ còn chưa kịp nói hết liền ngã xuống trong vũng máu rồi.
Tốc độ của Tô Dật cực nhanh, dường như chỉ trong thời gian một nháy mắt liền lướt vào đình viện rồi.
Khi hắn thả linh hồn lực ra, thoáng chốc đã nghe được tiếng phụ nữ thở dốc cùng tiếng quát tháo.
Tô Dật hai đời làm xử nam, kiếp trước cũng đã từng nhìn thấy vài cảnh, trong nháy mắt đã phân biệt được tiếng động dâm mỹ này.
Căn cứ vào lời của Thủy Thiên Sầu, Phong Dạ Minh dâm tà vô độ, nhưng không ngờ đang thanh thiên bạch nhật như này lại tầm hoan tác nhạc.
Tô Dật chau mày, men theo hướng tiếng động truyền tới, không lâu sau liền tìm được một gian phòng. Hắn đứng ở cửa phòng, hung hăng đạp một cước.
Ầm một tiếng, cửa gỗ vỡ tan, từng mảnh nhỏ bay tứ tung.
- A...
Trong phòng có một nữ tử hét lên chói tay, nắm khăn trải giường đắp lên người.
Còn ở trên nàng ta, một người trung niên thì nháy mắt quay đầu lại, trợn mắt nhìn về phía thanh niên ở cửa.
Gã đang tới thời khắc mấu chốt, nhưng đột nhiên bị làm kinh sợ nên không khỏi tức giận mãnh liệt.
- Ngươi là người phương nào, dám xông vào Huyết Long giáo ta!
Tên trung niên đứng dậy đi xuống giường, kéo một cái áo bào qua tùy tiện thắt bên hông, chậm rãi đi về phía Tô Dật.
Lửa giận của gã đang rất mạnh, nguyên khí toàn thân tăng vọt, sát khí ngập trời.
Khí tức Nguyên Hoàng cảnh tỏa ra, mênh mông như sóng biển cuộn trào.
- Ngươi có phải là Phong Dạ Minh không?
Cảm giác được khí tức này, Tô Dật vô cùng xác định người này chắc chắn là Phong Dạ Minh rồi.
Tu vi Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng, trong Huyết Long giáo hẳn là không còn người thứ hai.
- Tiểu tử, cho dù tại sao ngươi tới đây, hôm nay bản giáo chủ sẽ chém ngươi thành muôn mảnh!
Lửa giận của Phong Dạ Minh hừng hực, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tô Dật, một cước đạp lên mặt đất, nguyên khí đáng sợ cuộn trào mãnh liệt, biến thành cơn bão táp kinh khủng.
Trên người của gã có năng lượng phồng lên, trong khoảnh khắc hất bay cả gian phòng, giường cùng nữ tử đang nằm trên giường cũng bị thổi bay, có một chùm máu đỏ tươi nổ tung trên không trung.
Chỉ có điều Tô Dật lại đứng tại chỗ, chỉ lui về phía sau hai bước, sức mạnh trong cơ thể hắn vận toàn lực, chống lại phong bạo gào thét ập tới.
- Lão đại, nếu không để ta xuất thủ bắt tên cẩu vật này lại?
Đầu vai của Tô Dật, Tô Tiểu Soái truyền âm nói với hắn như vậy.
Tô Dật không tiếng động lắc đầu, sau đó cũng truyền âm:
- Ngươi chú ý bên ngoài, tên cẩu vật này giao cho ta là được, cũng tiện luyện tay chút.
Hắn nhìn chằm chằm tên trung niên ở đối diện, trong ánh mắt hiện lên chiến ý dày đặc.
Không phải Tô Dật không muốn để cho Tô Tiểu Soái xuất thủ mà bây giờ chưa gặp mấy người của Ngọc Đỉnh tông, tốt nhất không nên đánh rắn động cỏ.