Chương 1485
Tử khí trùng thiên ngưng tụ, giống như một đám khói đen từ mặt đất bạt không mà lên.
Đến phía trên dãy núi, khoảng cách huyết vân trên đỉnh đầu càng thêm gần, có thể chạm tay đến.
- Ôi ôi…
- Ù ù…
Con tử vật không hoàn chỉnh nổi lên gào thét, âm thanh trộn lẫn khắp nơi.
Cảm giác được sinh khí của đám người Tô Dật, từng con thú ảnh to lớn xông đất mà đến, nghịch không mà lên, đánh về phía bọn họ, trong nháy mắt xuất hiện bảy tám con.
- Giết!
Lúc này Ngụy Hồng hét to, khí thế toàn thân chấn động, kèm theo mưa tụ mây thành, giọt mưa mịn như ngàn vạn mũi kiếm hạ xuống, thẳng tắp đâm xuống dưới đất.
- Phốc phốc phốc...
Mưa kiếm dệt thành sợi lưới đáng sợ, minh ngâm từng trận, sát khí chấn động, mỗi một giọt rơi vào trên thân con tử vật, tạo nên những lỗ thủng nho nhỏ.
Ngàn vạn kiếm rơi xuống, trong nháy mắt từng con con tử vật biến thành tổ ong vò vẽ, tình thế đánh giết cũng giảm đi nhiều.
Cùng lúc đó, Lăng Phong, Hác Nhất Đao, những cường giả Thương Vân điện cũng đồng thời xuất thủ, đánh ra từng đạo công kích về phía những con con tử vật kia, phút chốc thân thể tan rã, ngã ra mặt đất hóa thành đống xương vụn.
- Không hổ là Nguyên Hư cảnh cửu trọng, vừa ra tay uy thế ngút trời.
Trong lòng Tô Dật đánh giá một chút, người tên Ngụy Hồng này tu vi thật sự rất mạnh, chỉ sợ thực lực cũng không kém Vô Thường tiên tử là bao.
Mấy con con tử vật vì uy lực mưa kiếm mà bị thương, bị đám người Lăng Phong, Hác Nhất Đao đánh tan dễ dàng.
- Đi!
Ngụy Hồng vội lôi kéo mọi người xông về phía trước, lao thẳng về phía dãy núi kia.
Nhưng ở trong đó giống như một tòa nghĩa trang cự đại, chôn vùi quá nhiều sinh linh, lúc càng sống vô cùng cường đại, con tử vật chưa mục nát hoàn toàn, nhiều không kể xiết.
Đám người một đường đi qua, con tử vật bò lên, càng lúc càng nhiều.
Thêm Tô Dật cùng Phong Kỳ Nhi, một hàng mười người nhanh chóng tiến lên, dựa vào thân thể cường thế của Ngụy Hồng chèo chống, tạo nên một con đường từ những con tử vật.
Tô Dật cũng không lập tức xuất thủ, vì phòng ngừa bọn người Huyết Dương tông ở phía sau tìm ra manh mối.
Càng xâm nhập sâu vào, hắn mới phóng thích Hỗn Nguyên Chí Tôn công đang cố gắng áp chế ra ngoài, khí tức khủng bố lưu chuyển. Khá nhiều con tử vật bổ nhào đến gần, khi chạm đến khí thế này, chẳng mấy chốc như từng con cá chết rơi xuống hư không.
Ngụy Hồng nhìn một màn này vô cùng kinh hãi, nhìn Tô Dật bằng ánh mắt khác.
Con đường sau đó thuận lợi hơn rất nhiều, Hỗn Nguyên Chí Tôn công tạo nên khí thế trong phạm vi mười trượng, tất cả con tử vật không thể tiếp cận được.
- Một vùng tử khí, hoàn toàn không nhìn thấy sinh cơ, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào chứ?
Ngụy Hồng làu bàu, nhìn xung quanh.
- Nhìn kìa, nơi đó giống như có một thanh binh khí.
Có người kinh hô, chỉ một tòa hắc ảnh thẳng tắp nói.
Đến gần xem xét, một cây đại kích cắm nghiêng trên mặt đất, mũi kích chôn bên trong, nhìn không rõ lắm.
Báng kích hiển lộ ra bên ngoài, to ước chừng miệng chén, phía trên vết rỉ loang lỗ, hầu hết xuyên vào bên trong, nhìn chẳng khác nào một khối sắt thường.
- Bị ăn mòn thành dạng này rồi còn có mấy phần linh tính, vật này không tầm thường.
Một tay Ngụy Hồng rút đại kích lên, kéo theo một ít đất, đưa lên trước mặt nhìn xem tường tận, độ nhập nguyên khí vẫn còn có quang hoa lưu chuyển, một luồng sát khí nồng đậm đột nhiên dâng trào.
Khí thế Hỗn Nguyên Chí Tôn công của Tô Dật trực tiếp bị xuyên thủng, như bọt khí nổ tung.
- Phốc...
Một vị võ giả Nguyên Hư cảnh nhất thời bị phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đám người cũng gặp phải tấn công nghiêm trọng, hoảng sợ lùi lại.
Đột nhiên, đại kích bị bẻ gãy, nơi bị ăn mòn nặng hơn trực tiếp bị vỡ thành mấy khối, trực tiếp rơi xuống hư không.
Luồng sát khí kia lúc ấy liền ngừng.
Tất cả mọi người trán nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, như gặp phải đại nguy cơ.
Nhất là Phong Kỳ Nhi, hai mắt nhắm lại, khóe miệng tràn ra máu tươi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đến dọa người.
Cũng may sức mạnh linh hồn của nàng không yếu, lại được Ngụy Hồng, Tô Dật tận lực bên cạnh bảo vệ, nên mới không có gì đáng lo.
Còn bản thân Tô Dật, khí huyết vô cùng chấn động, sức mạnh linh hồn cũng cuộn lên sóng to gió lớn.
- Binh khí này thật đáng sợ!
Tim Ngụy Hồng cũng đập nhanh hơn, báng kích còn lại trong tay cũng ném ra, không dám chạm vào, bàn tay nắm kích vừa rồi xuất hiện một vùng đầy máu.
Đại kích bị ăn mòn đến thế này, hình thể bên ngoài còn khó giữ nhưng dư uy vẫn còn, nguyên khí thoáng nhập vào liền bộc lộ uy năng khủng bố, quả thật quá mức dọa người.
- Dù là Thánh khí cũng không có khả năng bộc phát ra sát khí dưới tình huống này.
Vũ chấp sự run rẩy, trong lòng sợ hãi không thôi.
Thánh khí có thể muôn đời bất hủ, nhưng một thanh này đã vượt ra khỏi phạm trù Thánh khí, hơn nữa là vượt xa khỏi.
- Thật đáng tiếc!
Ngụy Hồng không để ý đến thương tích của bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ mặt tiếc hận.
Hắn chợt quay đầu nhìn quanh đám người, hỏi:
- Các ngươi thế nào rồi?
- Không có gì đáng ngại.
Bọn người Tô Dật đều lắc đầu, riêng phần mình uống đan dược trị thương.
Vừa rồi khí cơ kia quá mạnh, chỉ trong thời gian nháy mắt, mọi người đều bị thương tổn, tuy nhiên cũng không quá nghiêm trọng.
Một thanh đại kích vượt qua phạm trù Thánh khí, hóa thành khối vụn, lại không có linh tính, thật sự đáng tiếc.
Một đoàn người tiếp tục lên đường, ven đường con tử vật vẫn còn nhưng lại không dám tập kích quấy rối.
Chờ sau khi ra ngoài trăm ngàn dặm, đột nhiên Vũ chấp sự nói:
- Mọi người có phát hiện càng đi về phía trước con tử vật càng ít không?
Không cần hắn nói, tất cả mọi người đều phát hiện điều này.
Một đường đi đến đây, rất lâu không gặp trở ngại vì con tử vật nào.
Nhưng trong thiên địa này, lại hiện ra cảnh tượng kinh khủng hơn.
Một cơn phong bạo vô biên bỗng nhiên đến, bỗng nhiên đi, bao phủ toàn bộ mọi người nơi này, liền trời tiếp đất.
Hài cốt khắp nơi đều bị cuốn nát, một lượng lớn xương vụn bị cuốn trôi nổi trong gió, từ xa nhìn lại, thật quỷ mị.
- Đó là tử khí cùng huyết khí ngưng kết thành phong bạo, tận lực lách qua, để khi chạm đến không biết sẽ biến thành thế nào.
Sắc mặt Ngụy Hồng nặng nề, dặn dò mọi người cẩn thận.
Mọi người cùng gật đầu, không dám xem thường, đi sát phía sau.
Đi tiếp trăm ngàn dặm nữa, cảnh tượng dần dần thay đổi, cuối cùng trên đại địa xuất hiện một số sinh cơ, tại một không gian tĩnh mịch thế này, nhìn có chút bất ngờ.
Sơn mạch bao la hùng vĩ vắt ngang trong tầm mắt, lại có linh khí mờ mịt khiến người ta cảm thấy thư thái không nói ra lời.
Cổ mộc to lớn sinh trưởng, liền trời tiếp đất, xanh um tươi tốt, sinh cơ vô hạn.
- Cái đó là...
Nhiều ngày liên tục đối mắt với huyết sắc thương khung, đại địa đen tối, khiến người ta cảm giác không có sự sống. Cảnh tượng lần này biến ảo, có người nhất thời vui vẻ không thôi, giống như từa địa ngục đến thiên đường.
- A, phía sau cũng có người đến rồi.
Bỗng nhiên Tô Dật ngạc nhiên hô lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, phát hiện một luồng khí tức theo đường cũ nhanh chóng lướt đến, tốc độ khá nhanh.
Không lâu sau, lại thấy được những bóng dáng quen thuộc, không chỉ có cường giả Huyết Dương tông, Cửu Tinh cốc, Thiên Cương môn mà còn có một vài tán tu.
Nhìn bọn họ vô cùng chật vật.