← Quay lại trang sách

Chương 1487

Ánh trăng huyền ảo, không khí ẩm thấp lạnh lẽo, đi qua trận tranh đấu gay gắt, thế tấn công cuồng phong sậu vũ lại trở nên yên bình.

Nơi xa nguy phong sừng sững, mây mù như quấn quanh sườn núi, chậm rãi trôi nổi, khí tức vắng vẻ tràn ngập thung lũng trong núi. Thời khắc này, thiên địa giống như hung thú tùy thời bộc phát, khiến cho người ta run rẩy không thôi.

Sơn lâm rung chuyển, trong lúc mơ hồ tiếng thú rống vang lên liên tục, một con chim nhỏ đứng trên cành cây nghiêm túc nhìn vào đầm lầy, toàn thân như lông tơ xù lên, dưới ánh trăng chiếu rọi toát ra quang mang đỏ vàng, lưu quang rạng rỡ, ánh mắt chim non trang nghiêm, con ngươi mang theo sát khí lạnh thấu xương, chăm chú nhìn mặt nước đầm lầy.

Con chim trên cành cây kia chính là Tô Tiểu Soái theo Thương Vân điện rời đi.

Nhớ lại bộ dáng của người Huyết Dương tông vừa rồi như không bắt được nó không ngừng nghỉ, Tô Tiểu Soái nắm chặt cành cây, nghiến răng oán hận thầm nói: “Huyết Dương tông, ta nhớ kỹ mối thù này, chờ khi ta tìm thấy lão dại, nhất định ta sẽ đốt hết người của các ngươi, san bằng tông môn sơn địa các ngươi

Tuy ngoài mặt Thương Vân điện hộ tống nó rời đi, còn có ân tình với lão đại. Tô Tiểu Soái hiểu rõ nhưng dù sao nó cũng là bộ tộc Phượng Hoàng, hiện tại thực lực của nó không đủ, cẩn thận mới là lựa chọn tốt nhất.

Tô Tiểu Soái thừa lúc sơ hở đêm tối, thoát khỏi ánh mắt bảo hộ của Thương Vân điện, đến nơi Tô Dật biến mất, hy vọng có thể tìm thấy chút tin tức của Tô Dật lão đại.

Hai con ngươi đỏ bừng xoay tròn, lúc này Tô Dật sinh tử thế nào không biết, còn nó đơn độc giữa những cường giả Nguyên Tông cảnh, nguy hiểm vô cùng. Hồi tường lại nháy mắt lão đại biến mất, không hề giống không gian thôn phệ mà giống như tiến nhập vào một bí cảnh không gian nào đó.

Ồ.

Trong lúc trầm tư, mặt đất đầm lầy nơi xa, không gian gợn sóng lắc lư, trong đêm tối lóe lên vòng sáng nhạt. Không phải Tô Tiểu Soái kinh ngạc khi nhìn thấy gợn sóng không gian, mà gợn sóng không gian cùng khí tức của nó có chỗ tương ứng, giống như đang triệu hoán nó đến, tụ thần trong đôi mắt nhỏ có thần thái hiện lên.

Cảm giác này là gì? Chẳng lẽ…

Bỗng dưng trong lòng Tô Tiểu Soái dấy lên kích động, lập tức quanh thân hỏa quang dâng lên, yêu khí phun trào. Một đạo hư ảnh phượng hoàng từ phía sau đột nhiên sinh ra, hỏa diễm trùng thiên, sóng nhiệt cuồn cuộn, thân hình nho nhỏ nổi lên, như mũi tên trực tiếp đâm thẳng về phía không gian gợn sóng.

- Lão đại, chờ ta, ta tới cứu huynh!

Âm thanh lanh lảnh mà kiên nghị dần dần tan biết trong sự rung chuyển của những chiếc lá, những đốm sáng trên mặt đấy lay động không thôi.

Lúc này bọn người Tô Dật bên trong bí cảnh, nhìn linh khí tràn ngập trên đỉnh núi nơi xa, núi non trùng điệp chồng chất, màu xanh tươi nổi bật dưới ánh sáng mặt trời, mây núi giao hòa, cùng những ngọn núi lớn không thể nhìn thấy điểm cuối, giống như một con rồng lớn cổ xưa, linh thiêng mà tráng lệ, khiến người ta nản chí.

Trong đó có một ngọn núi đơn độc cao ngất, đâm thẳng vào trong mây, từ xa nhìn đến giống như một thanh lợi kiếm từ trên trời giáng xuống, trên ngọn núi càng cao linh khí càng dồi dào, mây mờ lượn quanh như tiên cảnh chốn nhân gian.

Nhìn lại phía sau, những hài cốt hung thú chạm vào không gian mà ngã xuống, nằm rải rác xung quanh, huyết nhục tan rã, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

.

Dòng máu thẩm thấu trong đất, nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng, ai thấy cũng phải giật mình kinh hãi.

Mọi người nhìn tình cảnh quỷ dị trước mắt, dù là Nguyên Hoàng hậu kỳ, cường giả Nguyên Tông cảnh cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Bên trong bí cảnh, Thương Vân điện dưới sự dẫn đầu của Ngụy Hồng.

Ngụy Hồng nhìn dáng vẻ trầm tư của Tô Dật, biết khi vào trong nguy hiểm vô cùng. Thương Vân điện có thể yên ổn đến nơi này hoàn toàn dựa vào hắn, liền do dự chốc lát nói nhỏ:

- Tô Dật tiểu huynh đệ, nơi này có chút quỷ dị, chúng ta có nên tiếp tục đi đến dãy núi kia không?

Nhìn phía trước thiên đường, phía sau địa ngục, trong lòng Tô Dật cũng tỏ ra rung dộng, âm thầm suy nghĩ đến không gian thần bí quỷ dị chỉ bài xích hung thú, bọn họ lại có thể yên ổn vượt qua, hung thú cưỡng ép xâm nhập nhanh chóng bị đẫm máu, phía trước cũng không biết tồn tại nguy hiểm gì.

Bí cảnh quỷ dị như vậy, một vòng khí tức nguy hiểm sinh ra trong lòng mọi người, đồng thời cũng khiến Tô Dật nhận định nơi này nhât định có trọng bảo.

Không vào hang hổ sao bắt được hổ con, vừa rồi Hỗn Nguyên Chí Tôn công của hắn đã ngừng lại, coi như có dựa vào bản thân thì hắn cùng người Thương Vân điện vẫn có thể toàn thân đi ra cũng không có việc gì khó, ánh mắt Tô Dật ngước lên, lập tức nói:

- Đi, đã vào tận đây rồi, không có đạo lý chưa lâm trận đã lùi bước, chúng ta cũng không có lựa chọn khác, xông vào thôi.

Nhất thời, khí phách vượt mây, cường giả Thương Vân điện nhao nhao hét lại, Ngụy Hồng cười sang sảng.

- Được, khó trách Tạ trưởng lão cùng Tôn trưởng lão đều tán thưởng Tô huynh đệ. Hôm nay một lần chứng kiến, quả nhiên nổi bật bất phàm, anh hùng xuất thiếu niên. Tốt, Tô tông chủ đã có ý định này, Thương Vân điện chúng ta dù có đầm rồng hang hổ, cũng xông vào không lùi.

Nói xong liếc mắt nhìn người Huyết Dương tông chật vật không thôi.

Cường giả Nguyên Hoàng cảnh Huyết Dương tông lúc này đã điều tức xong, nghe lời này của Ngụy Hồng, hừ lạnh nói:

- Uy phong thật to, ít nói lời kích ta. Nơi này nguy hiểm không bình thường, không cần ngươi nói, trọng bảo chúng ta nhất định phải đoạt được.

Ngụy Hồng lại muốn tức giận, Tô Dật nhìn thấy hai người dùng lời sắc bén quyết đấu, lập tức phất tay ngăn cản.

- Hai vị, nên suy nghĩ lên núi thế nào đi.

Nói xong mọi người trầm mặc, hung cảnh vừa rồi rõ mộn một trước mắt, hiện tại mọi người không dám tùy tiện lên núi.

Tô Dật sờ cằm, mày nhíu chặt:

- Tình huống phía trước không rõ, sợ tùy tiện tiến lên sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Ngụy trưởng lão, ngươi chọn mấy người cùng ta tiến vào, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ, nếu phát sinh biến hóa gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Nói xong, Tô Dật nhìn Huyết Dương tông, trong lòng Tô Dật hiểu rõ, Huyết Dương tông nhất định không nguyện cam lòng lưu lại, để tránh loạn càng thêm loạn, dứt khoát mang theo mấy cao thủ Huyết Dương tông, là kế sách vạn toàn.

Có Hỗn Nguyên Chí Tôn công kề thân, hiện tại xem ra Hỗn Nguyên Chí Tôn công có công lao khá lớn. Nếu như trong núi Huyết Dương tông đánh bất ngờ, sẽ đánh chết tại chỗ, tên áo trắng lập tức trầm giọng nói:

- Các ngươi thì sao? Cũng chọn ra cường giả cùng chúng ta tiến vào?

Lão giả Nguyên Hoàng cảnh Huyết Dương tông sắc mặt lạnh lẽo, vừa rồi nhóm người lão chật vật không thôi, còn bọn người Tô Dật thì ung dung bình thản, bọn họ nhất định có thủ đoạn phi thường, liền nghiêm nghị nói:

- Được, lão phu liền theo các ngươi tiến vào, nếu nhìn thấy bí bảo, dùng thực lực mà lấy, nếu không đừng trách lão phu vô tình.

Khóe miệng Tô Dật vẽ ra đường cong quỷ dị, mà Ngụy Hồng bên cạnh phản kích không thương tiếc:

- Nói như là ngươi có thể đoạt được vậy, Lý Trường Thanh, ta thật muốn nhìn xem là người Huyết Dương tông ngươi lấy được hay Thương Vân điện chúng ta lấy được.

- Ngươi…

Tô Dật phất tay, biết hai người lại lần nữa tranh đấu, vội vàng để hai người chọn ra người đi vào bên trong di tích.

Thương Vân điện, Cửu Tinh cốc, Huyết Dương tông riêng phần mình phái ra cường giả Nguyên Hoàng cảnh.

Thương Vân điện có Vũ chấp sự, Lâm Phong, Hác Nhất Đao, những hộ pháp Thương Vân điện khẳng định ở trong đó.

Cửu Tinh cốc đã phái mấy người có thân thủ tốt, đệ tử trụ cột Kính Kỳ Nhiên ở trong đó.

Huyết Dương tông gồm có Tông Hoài, Lý Trường Thanh, Vu Cửu U. Ba cổ thế lực hợp lại làm một đi vào trong bí cảnh.

Ba đội nhân mã nguyên khí phồng lên, chân đạp hư không, thân mình bay lên, chuẩn bị lao về phía dãy núi kia.

Trong những số người còn lại, Nhị lưu thế lực Thượng Vương Trần, Thủy Nguyệt Thiền cũng yên lặng đi theo bọn người Tô Dật nhanh chóng tiến lên.

Những người còn lại có tu vi thấp hơn cũng chỉ có thể ở nguyên trong không gian gợn sóng như đang triệu hoán bọn họ, không gian gợn sóng như kêu gọi, chờ đợi.

Trên đường đi, xuyên qua cây cỏ rừng rậm, càng lúc càng gần đỉnh núi thì cảm giác được linh khí nồng đậm hơn.

Nếu như không phải lo lắng bí bảo, Tô Dật định ở nơi này thổ nạp điều tức, tiến hành tu luyện bước cuối cùng Nguyên Dương Thiên cốt.

Mà ngược lại. Nguyên Hoàng cảnh Ngụy Hồng thì càng ngày càng kinh ngạc.

Thiếu niên trước mắt này tốc độ so với hắn không kém chút nào, vẫn vững vàng đi ngang nhau, không tụt về sau. Vừa rồi bảo hộ mọi người thoát khỏi truy sát của hung thú đã vô cùng thần bí rồi, hiện tại nhìn thiếu niên trước mặt Ngụy Hồng càng lúc càng cảm thấy hứng thú, thiếu nữ bên cạnh hắn không lên tiếng lại có một luồng khí tức thần bí tràn ngập.

Kẻ này thiên phú dị bẩm, nếu có tông môn làm chỗ dựa, nhất định trở thành đệ nhất cường giả tuyệt thế, Thương Vân điện ta không thể trở mặt, trong bí cảnh tạm thời nghe theo tên tiểu tử này hết.

Ngụy Hồng càng nghĩ càng cảm thán, bản thân hắn là Nguyên Hoàng cảnh, mà ở nơi này lại nghe theo lệnh của một thiếu niên.

Bọn người Tô Dật phát hiện đi càng gần thì độ cao phi hành càng lúc càng thấp, cuối cùng cũng chỉ đành đi bộ mà vào, như có một loại sức mạnh vô hình đè ép trên đỉnh đầu bọn họ.

Loại tình huống này không cần cảnh giác yêu thú phi hành đánh lén, mọi người cũng đành chỉ có thể đi bộ mà vào, đến gần mảnh rừng rậm, bọn họ đành đi xuyên qua mới có thể đến chân dãy núi.