← Quay lại trang sách

Chương 1512

Ngự phong chiến giáp trước người nghênh gió phồng lên, lộ ra phong cách cổ xưa, như một đạo thần vòng gia thân, thần võ phi phàm, ánh sáng hư không hừng hực chói mắt.

Khải giáp chiếu sáng rạng rỡ, khí tức cổ lão vô cùng.

Khải giáp vẫn như lông vũ màu trắng trông rất sống động, bao phủ toàn thân Tư Đồ Mục Dương, so với cuộc chiến cùng Lưu Dương trước đó, phạm vi khải giáp bao trùm càng nhiều hơn, chỉ chừa ra khuôn mặt nhỏ của Tư Đồ Mục Dương.

Khải giáp tỏa ra màu trắng tinh lấp lánh, như thần minh phát ra ánh sáng thần thánh thuần khiết.

Hai cánh sau lưng khải giáp cổ động, khéo léo linh động, cánh chim hàn quang trong vắt, hai cánh cổ động khiến không gian bốn phía xuất hiện sóng gợn cuồn cuộn, thật sự vô cùng sắc bén!

- Thổ thuộc tính, còn có Phong thuộc tính!

Trong lòng đệ tử Huyết Dương tông hoảng hốt, rõ ràng Phong thuộc tính của thiếu niên này là chủ thuộc tính, vô cùng cường đại!

- Lũ sâu kiến! Các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì mới vừa rồi khiến cho ta bị thương, nếu không các ngươi cũng không thể chứng kiến được toàn lực của ta, Hỗn Loạn vực, Huyết Dương tông, tốt lắm!

Hai cánh Tư Đồ Mục Dương hơi hơi cổ động, cương phong gào thét ngập trời, bao phủ núi rừng, cây cối bốn phía trực tiếp bị ép cong lại.

- Trọng bảo!

Ánh mắt Lưu Dương hiện lên vẻ hưng phấn!

- Bắt hắn lại cho ta, cướp lấy khôi giáp của hắn!

Lưu Dương ở phía sau lớn tiếng la lên, khải giáp còn chưa phát huy tác dụng, đột nhiên một luồng uy áp cổ xưa khiến toàn trường kinh sợ, Lưu Dương biết khải giáp này là trọng bảo!

Lúc này đệ tử Huyết Dương tông ở bên dưới khoảng không, không có ngự phong chiến giáp, thế nhưng với tu vi là Nguyên Hư cảnh, chân sớm đạp hư không, câu thông cộng hưởng sức mạnh thiên địa, nhìn thấy Tư Đồ Mục Dương từ từ bay lên cao, đệ tử Huyết Dương tông cũng dần dần cất cao thân hình.

Trong lòng Tư Đồ Mục Dương dâng trào một mảnh chiến hỏa, mục đích đến đây của hắn chính là muốn nghiệm chứng thực lực của chính mình, muốn cùng Tô Dật kề vai chiến đấu.

Những tên kiến hôi Huyết Dương tông này cũng không thể đánh bại, bản thân hắn có thiên phú biến thái thì như thế nào, nghĩ đến người nam nhân kia trong lòng Tư Đồ Mục Dương cười khổ một tiếng, đây chính là yêu nghiệt mà lục lục tam châu nhất hải khó khăn xuất ra!

Thật không nghĩ tới, nam nhân bị Tư Đồ Mục Dương xưng là yêu nghiệt, lúc này đang ở nơi xa lặng lẽ chú ý hắn.

Dùng tu vi Nguyên Hư cảnh vọt một cái, đối phó với Nguyên Hư cảnh nhị trọng Huyết Dương tông, thậm chí tu vi tam trọng, với khí tức trên đương nhiên không rơi vào thế hạ phong, thật là đáng sợ!

- Huyết Ảnh tường!

Đệ tử Huyết Dương tông ngước mắt nhìn nguyên khí Thổ thuộc tính của hắn đã chuyển hoán thành Phong thuộc tính, so với thi triển Thổ thuộc tính vừa rồi, càng thêm bành trướng.

Không chút chậm trễ, mỗi đệ tử Huyết Dương tông song chưởng quét ngang mà ra, mang theo huyết khí đỏ tươi ngập trời, một đạo huyết tường to lớn nặng nề như huyết hải cuồn cuộn mà đến, mang theo năng lượng như vũ bão không thể ngăn cản cuốn về phía Tư Đồ Mục Dương!

Mưa máu đầy trời, huyết sắc hung thần, dường như muốn thôn phệ tất cả sinh cơ của thế gian.

- Hừ!

Tư Đồ Mục Dương hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng, lộ ra chiếc răng trắng toát, thân ảnh lóe lên, dưới ngự phong chiến giáp điều khiển, cũng không bị huyết hải khí cơ khóa chặt, ngược lại dùng tốc độ không thể tưởng được lao thẳng xuống, nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.

Tư Đồ Mục Dương đang ở cao chót vót, lao thẳng xuống, giống như hung cầm vồ mồi.

- Vèo.

Lúc này thân thể Tư Đồ Mục Dương nhanh như thiểm điện, trên không trung liên tục cong người, từ giữa không trung lao xuống vẽ ra mấy đạo tàn ảnh, thân ảnh như cửu thiên lôi đình ầm ầm rơi xuống, mang theo sức mạnh vô cùng, xông thẳng tới huyết hải đầy trời.

- Thật nhanh!

Lưu Dương một bên không khỏi ghé mắt mà nhìn, còn Tô Dật ngụy trang thì khẽ gật đầu, một năm rưỡi, Tư Đồ Mục Dương so với trước đây, thân pháp tốc độ tiến bộ cực lớn, ngự phong chiến giáp trên người hắn, hiệu dụng đặc biệt kỳ lạ, hiệu quả phi phàm.

Thần Kiếm môn, Tư Đồ Lưu Vân, có một đứa con tốt! Là may mắn của Thần Kiếm môn!

Lúc này, bên trong Thần Kiếm môn, đình viện lầu các, mây khói lượn lờ.

Bên trong đại điện, cột đá điêu khắc hoa văn theo hình dáng những con vật.

Bức điêu khắc sống động, thanh ngọc phô địa, ngọc trai tỏa sáng, bên trong rường cột chạm trổ có tràn ngập khí tức trang nghiêm.

Tư Đồ Lưu Vân ngồi trên ghế nhảy mũi một cái, từ khe hở song cửa sổ nhìn sương chiều yếu ớt phía xa, ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng, sắc bén vô cùng, bên trong cổ kinh khí tức không gợn sóng, dường như che dấu quá nhiều sự tình.

Tư Hữu Hộ Pháp cung kính đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:

- Có lẽ lúc này Mục Dương công tử đã đến Hỗn Loạn vực rồi.

Tư Đồ Lưu Vân như có điều suy nghĩ nhìn chân trời, yếu ớt nói:

- Cũng chỉ có tài năng như Mục Dương mới nhìn thấy hắn đi, có lẽ cũng có khả năng dẫn hắn trở về.

Hữu Hộ Pháp nghi ngờ:

- Tô Dật thật sự sẽ trở về sao? Hiện tại hắn đã xây dựng tông môn của mình.

Một đôi mắt thâm thúy lóe lên quang mang, không tự chủ toát ra khí phách của một thượng vị giả ngạo nghễ nhìn thiên địa.

- Dù sao hắn vẫn là đệ tử của Tô trưởng lão,... ít nhất... trong lòng hắn nhận định, Thần Kiếm môn cần hắn!

Hữu Hộ Pháp nghe vậy, trong mắt ánh sáng chớp động, nói:

- Đúng vậy, cũng chỉ có hắn mới có thể tỏa sáng trên võ đài, ta thật sự rất chờ mong hắn cùng với những tên tự xưng là tuyệt địa thiên tư biến thái kia long trang hổ đấu một phen.

Tư Đồ Mục Dương cười, trả lời:

- Thì nhìn Mục Dương tiểu tử kia đấy!

Bên trong rừng rậm, khí tức rung chuyển, gió tanh huyết khí đi kèm cương phong vù vù, truyền sát khí đi thật xa.

Tư Đồ Mục Dương đối mặt với Huyết Ảnh của Huyết Dương tông, không chút sợ hãi, chân Tư Đồ Mục Dương đạp phía dưới, nguyên khí Thổ thuộc tính màu đen bắt đầu khởi động, khí tức đột nhiên tăng mạnh, ngự phong chiến giáp chớp động, cuồng phong ở trước người rung lên, hào quang óng ánh như mặt trời tỏa nắng.

Tư Đồ Mục Dương trực tiếp tung một cước đạp xuống về phía chúng đệ tử Huyết Dương tông, sắc bén tuyệt thế, bễ nghễ thương sinh!

- Bạo Phong Hãi Lãng Cước!

Bạo Phong Hãi Lãng Cước của Tư Đồ Mục Dương, thanh thế chấn động trời đất, đã từng cùng Lưu Vân Xuyên đối kích qua, nếu một lần nữa đối địch thì Lưu Vân Xuyên căn bản không phải địch thủ của Bạo Phong Hãi Lãng Cước.

Hư không chấn động kịch liệt, mấy đạo quang mang hội tụ, cương phong vù vù, bàn chân mang theo kình sóng vô biên, sóng sau cao hơn sóng trước, âm vang chấn động bầu trời, phảng phất như muốn đạp nát hư không, đệ tử Huyết Dương tông trong lòng run rẩy không gì sánh được!

- Rầm rầm rầm!

- Ầm...

Huyết tường cùng bàn chân chạm vào nhau, tiếng ầm ầm kinh sợ hư không, nguyên khí kình phong trùng kích phân tán khắp nơi, như hồng thủy tàn sát bừa bãi thiên địa, dưới năng lượng ngập trời, cây cối xung quanh bị dồn dập hóa thành bột mịn, đá vụn xao động, tro bụi tung bay khắp bầu trời!

- Xoẹt... Thùng thùng...

Mọi người Huyết Dương tông và Tư Đồ Mục Dương trên không trung đều bị đẩy lui mấy bước, đệ tử Huyết Dương tông tu vi thấp bị đánh bay ra mấy thước, cuối cùng mạnh mẽ rơi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.