← Quay lại trang sách

Chương 1530

Màu xanh ngát thấp thoáng, đình viện sâu thẳm, từ sau khi Tô Dật rời đi, Nam Cung Ngưng Nguyệt liền sửa chữa lại hết từ trong ra ngoài. Nơi ở của đám Tô Dật cùng Tây Vô Tình cũng được tu sửa, đổi mới hoàn toàn, vô cùng mộc mạc trang nhã, nhưng không mất đi sự đẹp đẽ quý giá.

Gió mát thổi hiu hiu, trong đình viện, nắng ấm vàng ươm vung vãi khắp nơi. Tây Vô Tình ngồi trong đình viện tĩnh tọa điều tức, thủ ấn kết lại, nhắm mắt hấp thụ linh khí thiên địa.

Tô Dật như một cơn gió đi tới đình viện ở hậu sơn, từ xa nhìn thấy Tây Vô Tình thì vui vẻ đi tới gần.

- Đại ca!

- Tô Dật tiểu tử?

Đôi mắt của Tây Vô Tình lập tức mở ra, rất mừng rỡ.

Tô Dật ôm chặt Tây Vô Tình, trải qua đủ loại phong ba, có thể gặp lại Tây Vô Tình, Tô Dật cảm thấy cực kỳ thân thiến, vô cùng vui vẻ.

- Tiểu tử ngươi ôm ôm ấp ấp thế này, ra cái kiểu gì chứ!

Ngoài miệng Tây Vô Tình quát khẽ nhưng nhìn thấy Tô Dật bình yên trở về thì cực kỳ vui vẻ. Ông ấy cùng Tô Dật tuổi tác chênh lệch quá nhiều, trong lòng ngoại trừ tình huynh đệ với Tô Dật thì còn cả tình cảm thương yêu nữa.

Nguyên khí quanh người Tô Dật gợn lên, Tây Vô Tình bị Tô Dật ôm một cái không khỏi hơi đau, có thể khiến cho Nguyên Hoàng cảnh như Tô Dật phải kêu đau làm ông ấy không khỏi liếc mắt.

- Xem ra cơ duyên bí cảnh làm cho xương cốt của tiểu tử ngươi rắn chắc hơn không ít!

Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, khuôn mặt hơi vặn vẹo.

- Ha ha ha, đại ca, xin lỗi nhé, trong chốc lát hơi kích động!

Tô Dật vội vã buông hai cánh tay ra, hơi xấu hổ.

Mình luyện thành Nguyên Dương Thiên Long Cốt, xương cốt từ trong ra ngoài đều được luyện lại một lần nữa, cộng thêm tẩm bổ cả Thái Cổ Long Tức, sức chịu đựng cùng sức mạnh huyết nhục đều tăng hơn nghìn lần trước kia, một động tác của mình đều mang theo lực ngàn quân. Tây Vô Tình không phòng bị, nào chịu nổi Tô Dật ra sức như vậy.

- Nghe nói gần đây ngươi lại gây ra không ít động tĩnh! Đám nhóc Huyết Dương tông kia phải chịu không ít thua thiệt từ ngươi hả!

Trong mắt Tây Vô Tình không ngừng sáng lên tia sáng kỳ dị.

Từ sau khi thành lập chế độ sáu đường một điện, thành lập Ảnh Đường, không ít đệ tử gia nhập vào Ảnh Đường, phân tán các nơi thu thập tình báo trong Hỗn Loạn vực. Vì vậy, Tây Vô Tình còn cả các vị đường chủ đều đã nhận được tin tức, vui mừng khôn xiết vì Tô Dật làm nhục được Huyết Dương tông.

- Ha ha, xem ra công tác tình báo của Ảnh Đường Bá Vương tông ta làm cũng không tệ đâu!

- Tiểu tử ngươi cũng đừng quá đắc ý, tu luyện cho tốt mới là chuyện cần thiết!

Tây Vô Tình đang vừa vui mừng thay hắn vừa không quên đốc thúc Tô Dật.

- Được rồi, đại ca, đây là Đường trưởng lão, lần này là do hắn hộ tống ta từ trong bí cảnh trở về tông, bằng không đám cẩu vật đầu heo của Huyết Dương tông sẽ không an phận như thế!

Mấy lần trước đại chiến, Tây Vô Tình đều gặp Đường Vọng. Tạ Vô Hư khi bí cảnh mở ra cùng Đường trưởng lão cũng hộ tống Tô Dật trở lại tông môn. Vì vậy đối với Đường Vọng, Tây Vô Tình cũng không xa lạ gì, lập tức khẽ gật đầu thăm hỏi, ngỏ ý cảm ơn.

Đường Vọng cũng mỉm cười, nhìn hai huynh đệ ôn chuyện thì không nói gì.

Tình huynh đệ để ở trong mắt, Đường Vọng âm thầm suy nghĩ, một đường hộ tống quan sát, Tô Dật trọng tình trọng nghĩa, thiên phú dị bẩm, cũng khó trách những người danh chấn Hỗn Loạn vực như Tuyệt Mệnh Diêm La, Vô Thường tiên tử đều hậu thuẫn cho hắn.

Tây Vô Tình nhìn Đường Vọng, nhớ lại Tạ Vô Hư trước kia cũng từng hộ tống Tô Dật thì nhẹ giọng nói với Tô Dật.

- Tiểu tử, có tiện hay không? Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi!

- Vừa hay, đại ca, đại ca, ta cũng có một số việc muốn thương lượng với ngươi, ngươi còn nợ ta một nhân tình đó!

Khóe mắt của Tô Dật hiện lên vẻ đắc ý.

- Buồn cười, ngươi cũng mới ở trong bí cảnh ra thôi, ta còn có thể nợ ngươi nhân tình gì chứ!

Tây Vô Tình liếc Tô Dật một cái.

- Đi, đi theo ta là biết!

Tô Dật bảo Đường Vọng cùng Tư Đồ Mục Dương nghỉ ngơi trong viện rồi liền kéo Tây Vô Tình tới trong sơn động ở hậu sơn.

Thanh Hoàng cùng Âm Dương Nhị Minh nhìn thấy Tây Vô Tình cùng Tô Dật tới thì ôn hòa nói.

- Chủ nhân, Cung Phụng đại nhân!

- Các ngươi cũng đã trở lại rồi, tinh tiến không ít đâu!

Ánh mắt của Tây Vô Tình nhìn rồi nói, lần này đi ra ngoài, mỗi người đều có sự tiến bộ to lớn.

- Thanh Hoàng, ba người các ngươi chờ ở cửa động đi, không cho phép bất kỳ ai đi vào đây!

Chợt Tô Dật kéo Tây Vô Tình vào sơn động, sau đó hắn lập tức mở không gian thần bí ra.

Một luồng linh khí thiên địa dày đặc khó tả xuất hiện, dược thạch tùng lý, các loại thảo dược mọc lên cực hoàn mỹ.

- Trong này lại có sự thay đổi rồi?

Nhìn linh khí thiên địa có khí tức thái cổ yếu ớt, Tây Vô Tình không khỏi tán dương.

- Tây Vô Tình đại nhân, Tô Dật ca!

Phong Kỳ Nhi thấy Tô Dật cùng Tây Vô Tình đã lâu không gặp thì mặt mày nở nụ cười, chào hỏi.

- Phong Kỳ Nhi, tốc độ tinh tiến của ngươi quá dọa người rồi!

Khuôn mặt của Tây Vô Tình tỏ ra kinh dị, trước khi theo Tô Dật vào trong bí cảnh, Phong Kỳ Nhi còn chưa tới Nguyên Chân cảnh, một thời gian không gặp thôi, tu vi của nàng lại đã tới Nguyên Chân tam trọng rồi.

Tu vi võ đạo, giữa mỗi một cảnh giới lớn đều là một cửa ải. Trên Nguyên Hư cảnh là Nguyên Hoàng, chính là một trạm kiểm soát vô cùng lớn. Trước khi Tô Dật tiến vào bí cảnh cũng đã là Nguyên Hư cửu trọng, trong cơ thể, Thái Hư Thần Hải vốn đã lớn hơn linh hải bình thường mấy lần, lúc này lại cực kỳ tràn đầy, có thể dễ dàng đột phá Nguyên Hoàng.

Sau khi đột phá Nguyên Hoàng cần căn cơ nguyên khí cực kỳ thâm hậu. Tô Dật hy vọng có thể làm vững chắc trụ cột rồi sẽ đột phá, khống chế nguyên khí sinh sôi trong Thái Hư Thần Hải.

Mà từ Nguyên Hoàng tới Nguyên Tông là một cái hào cực kỳ khủng bố, vô số người cả đời cuối cùng cũng không nhất định làm được. Có thể tới Nguyên Tông cảnh, đến Nguyên Hoàng cảnh có thể coi là người hùng cứ một phương, hành tẩu trong thiên địa không có địch thủ.

Sau khi trải qua tẩm bổ Thái Cổ Long Tức, thân thể của Tô Dật nhận được cường hóa vô cùng lớn, linh khí của không gian thần bí cũng bắt đầu nhiều thêm khí tức già nua viễn cổ, ở trong đó tu luyện sẽ có tiến triển cực nhanh.

Cho nên Phong Kỳ Nhi có thể đột phá Nguyên Chân cảnh, còn có tinh tiến tam trọng, loại tiến bộ nghe rợn người này làm sao không làm Tây Vô Tình vui vẻ được.

Cứu Phong Kỳ Nhi, trị liệu cho nàng, dạy dỗ nàng, trong mơ hồ, Tây Vô Tình đã coi Phong Kỳ Nhi như đồ nhi, hay con gái để đối đãi rồi.

Trên mặt Phong Kỳ Nhi hơi hồng, có thể được Tây Vô Tình đại nhân khen ngợi, nàng cực kỳ vui vẻ, nhẹ giọng nói.

- Đều là do Tô Dật ca, công lao của không gian thần bí!

Phong Kỳ Nhi ngước mắt nhìn Tô Dật, lòng cảm kích khó nói lên lời.

Tô Dật nhìn nàng, cũng thán phục tiến bộ thần tốc của Phong Kỳ Nhi, rồi cho nàng một ánh mắt.

Phịch!

Phong Kỳ Nhi hiểu ý bước nhẹ liên tục, chậm rãi tới trước mặt Tây Vô Tình, hai chân quỳ xuống trước mặt ông ấy, cung kính dập đầu một cái.

Mặt Tây Vô Tình tỏ ra nghi hoặc, quay đầu lại nhìn Tô Dật, trên mặt hắn thì là một sự khó hiểu.

- Đại ca, đây chính là nhân tình ta nói đó!

- Sư phụ, xin nhận của đồ đệ Phong Kỳ Nhi một lạy!

Phong Kỳ Nhi ngước mắt, ánh mắt cung kính.

- Đây là?

Tây Vô Tình vẫn chưa hiểu.

Tô Dật liền nói chân tướng trong bí cảnh cho Tây Vô Tình biết, làm thế nào trợ giúp Phong Kỳ Nhi khắc phục tâm ma, kết huynh muội khác phái với Phong Kỳ Nhi, đầu đuôi nói một lượt với Tây Vô Tình.

- Ha ha ha! Tốt! Kỳ Nhi à, kỳ thực vi sư đã sớm coi ngươi như đồ đệ của ta rồi!

Dứt lời thì chậm rãi đỡ Phong Kỳ Nhi lên.

Mặt Tây Vô Tình hồng nhuận, là Tuyệt Mệnh Diêm La, vẫn luôn độc lai độc vãng, Phong Kỳ Nhi không đề cập tới chuyện bái sư thì Tây Vô Tình tuyệt đối sẽ không chủ động nhận đồ đệ. Lúc này Phong Kỳ Nhi giải quyết được tâm ma, cũng thỏa mãn tâm nguyện trước giờ của Tây Vô Tình.

- Kỳ Nhi, về sau nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của sư phụ!

- Chúc mừng đại ca nhận được một người đồ đệ tốt!

Ánh mắt Tô Dật chứa sự vui mừng, chân thành nói.

Ha ha ha! Tiếng cười sang sảng vang vọng toàn bộ không gian thần bí.