Chương 1538
Bá Vương tông, biển rừng rậm rạp.
Bóng đêm thương lam đen như mực nước nhuộm lên bầu trời, không chút cố kỵ lan tràn về phía xa xa.
Không trung có một tầng mây khói nhàn nhạt, làm không trung vốn không sáng lắm cũng bị lồng lên một tầng sương mù.
Thời gian từ từ trôi qua, Tô Dật ở trong phòng đã được ánh sáng thần bí bao phủ, hắn không ngừng dẫn đạo linh khí thiên địa vào trong cơ thể.
Dung hợp với nguyên khí cuồn cuộn trong Thái Hư Thần Hải, cuối cùng ngưng tụ thành một nguyên khí hùng hồn dày đặc hơn lưu động trong tứ chi bách hài của Tô Dật, vang lên tiếng như nước chảy.
Linh khí tràn từng đợt từ trong người ra, rực rỡ đẹp mắt, giống như thần hỏa thiêu đốt, toàn thân tản ra khí tức thần thánh uy nghiêm.
Bỗng dưng, ánh sáng trên người Tô Dật càng ngày càng hừng hực, tiếng kinh mạch trong cơ thể di chuyển ầm ầm cũng từng bước bị tiếng phong lôi rít gào thay thế.
Đôi mắt của Tô Dật nhắm chặt, thủ ấn trên tay liên tục thay đổi, khí tức trên người càng ngày càng dâng trào, năng lượng dao động mãnh liệt, quanh thân Tô Dật, nguyên khí thuộc tính hỏa cùng thuộc tính thổ thay nhau bốc lên, trong mơ hồ còn có cả nguyên khí thuộc tính phong hỗn loạn bên ngoài, tiếng leng keng vang lên không ngừng.
Trước mắt Tô Dật bị ánh sáng của bốn loại nguyên khí thuộc tính thổ, thủy, hỏa, phong bao phủ, toàn thân như lưu động một lực lượng thần bí.
Tô Dật ngồi xếp bằng trong không gian thần bí, linh khí nồng nặc tràn trề không ngừng tiến vào cơ thể Tô Dật. Ánh sáng quanh người Tô Dật giống như thần mang, từng tia thần huy nhộn nhạo mang theo từng đợt dao động ngập trời, như có sức mạnh thần bí xuyên qua thời không mà tới, giáng xuống từ Thái Cổ.
- Sức mạnh này!
Linh Thiên Tuyết trong cơ thể bị khí thế ngút trời của sức mạnh trước mắt trấn áp, dường như có một bàn tay to lớn đang bóp lấy mình, mãi không nói lên lời. Năng lượng cực kỳ vĩ đại dao động giống như đang trấn áp cùng chém giết linh hồn.
Bây giờ mình chỉ là một luồng tàn hồn, nếu đụng phải trấn áp linh hồn kinh khủng như Tô Dật, đoán chừng còn chưa kịp phản ứng đã hương tiêu ngọc vẫn, thần hồn diệt vong rồi.
Lại nhìn xuống Tô Dật, cơ thể hắn vẫn bị màn sáng bao phủ không nhúc nhích, lỗ chân lông cả người như đang giãn ra, không ngừng hút năng lượng thần bí trong thiên địa vào người.
“Hỗn Nguyên Chí Tôn công mãi không có phản ứng gì làm cho Tô Dật vô cùng hoài nghi, thời khắc này Tô Dật đang giống trước đây khi bắt đầu từ Trúc Cơ, dẫn linh khí vào quanh thân, từ trong ra ngoài, từ nhỏ tới lớn, cân nhắc tới bảy mươi hai thay đổi, lòng vòng qua lại, trọn bảy mươi hai lần.
Tia sáng kỳ dị hoàn toàn ngăn cách Tô Dật với bên ngoài, ánh sáng chói mắt thần bí luôn hiện trong đầu Tô Dật.
Vẫn không chút phản ứng, thần huy nhộn nhạo, mông lung mê mang, không nhìn rõ lắm.
Hồi lâu sau, lông mi thật dài của Tô Dật bắt đầu chớp chớp, thu thủ ấn lại, hai tròng mắt mở ra, trong miệng thở dài một hơi, Tô Dật cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Trong không gian thần bí linh khí đậm đà như vậy, dẫn dắt với nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải, huyết dịch, xương cốt của mình một lần nữa bồi bổ rồi, vì sao Thiên Nguyên Yêu Thể lục trọng của “Hỗn Nguyên Chí Tôn công vẫn chưa thấy đâu?
- Lẽ nào là vì mình nhận được khí tức Kim Long, là do khí tức đó cản trở khí tức của Thiên Nguyên Yêu Thể?
- Hay là do bản tính thiên phú của mình chỉ có thể tu luyện tới Thiên Nguyên Yêu Thể ngũ trọng?
Mày kiếm của Tô Dật hơi nhíu, tràn đầy sự khó hiểu, càng nghĩ càng sa sút tinh thần.
- Có phải là do liên quan tới tu vi cảnh giới không? Chờ ngươi tới Nguyên Hoàng cảnh là có thể biết được pháp môn tu luyện ở tầng kế tiếp thôi,
Giọng nói thanh thúy của Linh Thiên Tuyết vang lên trong tai Tô Dật.
- Mấy cấp bậc trước cũng không có loại cấm kỵ này, nhưng chuyện khi tu vi chưa tới thì không thể tu luyện được một cấp bậc của công pháp thì lại có rồi.
Tô Dật lập tức trầm ngâm, trước đây tu luyện Tật Phong Thập Tam Kiếm và Phù Dao Bách Biến Bộ đều có yêu cầu nghiêm khắc với tu vi của người tu luyện, trong lòng được trấn an không ít.
Tô Dật chậm rãi gật đầu, vấn đề của Linh Thiên Tuyết nêu ra không phải không có lý, lúc này mình chưa thể đột phá Nguyên Hư cảnh được, trụ cột chưa được củng cố vững chắc, không thể mù quáng đột phá, phải khắc chế lại chút, tu luyện võ đạo chỉ vì cái trước mắt là chuyện tối kỵ.
- E rằng phải chờ đến Nguyên Hoàng cảnh rồi.
Lúc này Tô Dật không nghĩ nhiều nữa mà chậm rãi đứng dậy, buổi đêm dần lui trong ánh trăng như nước.
Sáng sớm, Bá Vương tông, thiên sơn thức tỉnh, mây trắng lượn quanh. Trên bầu trời ánh bình minh mới nhú, từ chân trời tỏa xuống nhân gian.
Tiếng thú gào từng đợt, chim chóc bay quanh, tiếng vọng uyển chuyển như tiếng trời phá vỡ sự yên tĩnh.
Sau khi Tô Dật thức một đêm, hắn lần nữa vận đầy nguyên khí chu thiên, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải hùng hồn dao động, dịch trong suốt trên da tỏa ánh sáng lung linh, Trang phục của tông chủ cũng được thêu hoa văn phượng hoàn thần ngậm kiếm, quanh thân là văn sức mạ vàng, trường bào từ tơ lụa màu lửa đỏ hòa lẫn với kim tuyết, nhìn qua thần thánh trang nghiêm.
Tô Dật đã quyết định ngày mai theo Đường Vọng vào Cửu Tinh cốc, ngày hôm nay là ngày cuối cùng ở trong tông xử lý một ít việc vặt.
Tô Dật ngồi trên đại điện, nhìn văn sức trang nghiêm thánh khiết chạm trổ trên rường cột, tâm sự nặng nề.
Nam Cung Ngưng Nguyệt báo lại, trước đó sau khi đại hội Thánh Vũ để Ảnh Đường đi tìm tung tích của Hư Trần, Viêm Lân, còn cả Tô Thiên Tước cũng đã có kết quả.
Sau khi không gian liệt phùng, Tô Dật bị truyền tới Hỗn Loạn vực, còn Nam Cung Ngưng Nguyệt nói cho Tô Dật, toàn bộ Hỗn Loạn vực cũng không phát hiện ra tung tích của Hư Trần cùng Viêm Lân, khả năng hai người bọn họ bị truyền tới nơi khác rồi, còn Tô Thiên Tước thì biến mất ở trong rừng rậm Man Yêu, còn cần chờ kết quả ở bước kế tiếp.
- Các ngươi có ổn không?
Tô Dật tự lẩm bẩm, ánh mắt hơi khép.
- Huyền Kiếm môn, Quý chưởng môn đến!
Đệ tử ngoài cửa hô to một tiếng, phá tan sự yên tĩnh.
Tâm thần Tô Dật nhanh chóng tập trung, ánh mắt nhìn lên, cửa đại điện có một nam nhân trung niên dáng vẻ khoảng bốn mươi chậm rãi đi vào, một đôi con ngươi sâu thẳm đen như sơn, mặc áo choàng lam sắc, bên hông quấn một cái đai lưng màu kim sắc, trong sự tao nhã tỏa ra uy thế sắc bén khiếp người.
Phía sau Quý Thiên Phục có một bóng người quen thuộc đi theo, chân ngọc trong suốt xinh xắn nhẹ gõ lên đất, chầm chậm đi tới, chính là Quý Nặc Hàm.
Quý Nặc Hàm thấy Tô Dật thần võ phi phàm ngồi trên đại điện, trong bụng cảm thấy chấn động, sau đó thoáng một cái đã trốn phía sau Quý Thiên Phục.
- Tô tông chủ, mấy ngày không gặp càng lúc càng phấn chấn rồi!
Quý Thiên Phục ôm quyền thi lễ, chậm rãi đến gần.
Trong con ngươi của Tô Dật hiện lên vẻ mừng rỡ, từ trước đến nay Huyền Kiếm môn là bằng hữu tốt của Bá Vương tông, Tô Dật là loại coi bạn lớn hơn trời, kẻ địch nhất định phải nghiền ép. Quý Thiên Phục
Quý Thiên Phục nhẹ chạm chóp mũi của Quý Hàm Nặc, không biết làm sao, than thở:
- Nữ nhi bảo bối này của ta ấy à, vừa nghe nói ngươi ra khỏi bí cảnh liền muốn đi qua đó tìm ngươi, ta lại thấy không yên lòng nên mới cùng nó tới đây.
- Cha!
Quý Hàm Nặc xấu hổ, màu hồng lan tận cổ, không ngờ cha mình lại nói hết chuyện của mình ra, hận không thể tìm một cái kẽ đất nào đó để chui vào.
Quý Thiên Phục nhẹ trêu ghẹo:
- Làm sao, dám làm không dám chịu à?
Tô Dật không ngờ tới Quý Hàm Nặc lại quan tâm mình như thế, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, nhìn Quý Hàm Nặc đang mắc cỡ tới đỏ bừng mặt, nhẹ giọng nói:
- Hàm Nặc cô nương, ta không phải rất khỏe mạnh sao, nhìn xem, sinh khí dồi dào này!