Chương 1547
Thực lực của Tây Vô Tình người ngoài nhìn vào quả thực không thể tưởng tượng nổi, trong mấy chục năm vẫn luôn là Nguyên Hoàng cảnh tam trọng, nhưng bằng vào thủ đoạn của Ngự Hồn sư, đánh cho Hỏa Long Thượng Nhân phải rơi vào thế hạ phong, thực lực, thiên phú có thể thấy được.
Cho tới khi gặp được Tô Dật, có Linh dịch gia trì, tu vi tăng vọt, lúc này Tây Vô Tình đối mặt với cường giả Nguyên Tông cảnh nhất trọng cũng dễ dàng đánh được.
- Vì sao!
Bạch Hư Tử nổi gân xanh đầy trán, tiếng la rung trời.
- Tham công làm bừa, tâm trí không đủ bình tĩnh, chỉ bằng vào ngươi cũng muốn so với ta?
Ánh mắt của Tây Vô Tình trầm xuống, đi tới trước mặt Bạch Hư Tử.
- Bốp!
Một tiếng vang đau nhức truyền tới, trên má trái của Bạch Hư Tử lập tức in hằn năm ngón tay, hơi sưng đỏ, da thịt tấy lên.
- Đây là một cái tát trả ngươi năm đó hãm hại ta!
Mọi người bị một cái tát đột ngột này làm dại ra, tất cả đều đứng nghiêm tại chỗ, đờ đẫn không biết nói gì, lẳng lặng nhìn Tây Vô Tình và Bạch Hư Tử giải quyết ân oán trước kia.
- Bốp!
Trên má phải của Bạch Hư Tử lập tức thêm một cái tát nữa, má ông ta lập tức sưng lên, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, cơ thể không ngừng run rẩy.
Bị hư ảnh Huyền Âm Liệt Hỏa xà gắt gao quấn chặt lấy, nguyên lực và khí lực của Bạch Hư Tử đang từng bước tiêu tán, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tây Vô Tình liên tục hạ tay, ngón tay nắm chặt cắm vào cả thịt.
- Ngươi!
Lúc Bạch Hư Tử đang định gào thét, ngũ chỉ như sắt thép của Tây Vô Tình tàn nhẫn đánh tiếp.
- Bốp bốp
Trái phải cùng đánh, Tây Vô Tình đánh mỗi bên má một cái tát nữa.
Một bóng đen nho nhỏ rơi xuống từ không trung, rơi trên mặt đất, rõ ràng là mấy cái răng.
Đám Tô Dật nhất thời nhìn tới hoa cẳ mắt, Tây Vô Tình có Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng lại trói chặt rồi liên tục tát vào mặt cường giả Nguyên Tông cảnh, đây là một thể nghiệm như thế nào?
Chỉ có thể nói là quá sung sướng, Tô Dật nhìn Bạch Hư Tử đang hấp hối, dáng vẻ lửa giận trong mắt như sắp phun trào nhưng lại không gì được của ông ta thực sự làm hắn quá sung sướng.
- Hai cái tát này là vì ngươi làm ta và Tiểu Hàn phải chia cách hai mươi năm, mười năm một cái tát, vẫn còn hời cho ngươi lắm!
Tây Vô Tình mắt lạnh nhìn Bạch Hư Tử.
Cách đó không xa, trái tim của Vô Thường tiên tử nhất thời thổn thức, hai mươi năm mình trải qua như đang tái hiện trong đầu, mắt ngậm nước, ánh mắt trong vắt.
- Lão tiểu tử này, không uổng công ta tìm hắn nhiều năm như vậy. Còn nói không thích ta!
Cổ họng của Vô Thường tiên tử hơi nghẹn ngào, nhìn nam nhân mình ngày nhớ đêm mong trước mặt, giống như anh hùng cái thế vậy, nhưng lại giống như mộng ảo.
Bạch Hư Tử đã bị Tây Vô Tình đánh cho hoa cả mắt, mặt mũi bầm dập sưng đỏ.
- Ầm!
Một tiếng vang nặng nề vang lên, một quyền mang theo lực đạo vừa nhanh vừa mạnh đánh vào lồng ngực của Bạch Hư Tử.
- Ken két
Bạch Hư Tử phun ra một ngụm máu cao cả ba trượng, nhất thời cảm giác như xương sườn bị gãy mất hai cái, sắc mặt cực kỳ đau đớn.
- Đây là kết quả ngươi phản bội tông môn của Tiểu Hàn, một quyền này ta đánh thay Tiểu Hàn!
-Bịch!
Không đợi Bạch Hư Tử phản ứng kịp, ánh mắt của Tây Vô Tình nhất thời đại biến, khí thế đáng sợ hiện ra trước người.
Lại một trọng quyền, trên tay phải có nguyên khí tỏa ra ánh sáng chói mắt, khí thế xé gió ầm ầm đánh tới.
Bạch Hư Tử lại bị gãy thêm hai cái xương sườn nữa, sắc mặt vặn vẹo như sắp sụp đổ.
- Đây là kết quả mới rồi ngươi nói năng lỗ mãng, nữ nhân của ta ngươi xứng để chỉ trỏ à!
Khóe miệng của Tây Vô tình nở nụ cười lạnh, dường như đang nhìn một con kiến hôi vậy.
- Oa, đại ca thật khí phách!
Tô Dật ở một bên nhìn mà vô cùng hả giận, quen biết đại ca đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đại ca vui vẻ trút giận lên người ta như thế.
Lại nhìn về phía Vô Thường tiên tử lại nghiêng đầu đi, hai hàng nước mắt chảy xuống má, thừa dịp không có ai chú ý tới, ngu Thu Hàn lặng lẽ lau nước mắt.
- Nữ nhân của ta!
Hơn hai mươi năm, Ngu Thu Hàn đã đợi trọn hai mươi năm, rốt cục đã chờ được bốn chữ này.
Tô Dật cũng cảm thấy vui mừng, một người đáng để yêu rốt cục cũng hợp với một người đáng để chờ đợi, ai cũng không phụ ai, trước mắt chỉ còn lại tình yêu sâu đậm.
Bạch Hư Tử đã hấp hối, Loan Thạc ở một bên nhìn cường giả Nguyên Tông cảnh lại không có chút sức lực đánh trả nào thì trong lòng càng chấn động không ngừng.
Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, Vô Thường tiên tử Ngu Thu Hàn, vua thiên kiêu Tô Dật, mình lại đụng phải những nhân vật biến thái như này, hiện tại Loan Thạc như câm như điếc, ngậm bồ hòn im thin thít, khổ mà không nói được.
Lúc đang còn hoảng sợ, một tiếng động kinh thiên động địa truyền tới, sắc mặt của Loan Thạc đại biến, ánh mắt hoảng sợ.
Bạch Hư Tử thân chìm trong sự tức giận ngập trời, song đồng rụt lại, khí thế hùng hồn trước mặt làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
⚝ ✽ ⚝
Chân Tây Vô Tình đạp giữa trời, nguyên khí hiện lên, ngưng kết thủ ấn, giữa chân mày có nguyên hồn lực thần thánh mênh mông cuồn cuộn bắt đầu xuất hiện, khí tức hùng hậu tràn ngập sau lưng, phía sau ông ấy có hư ảnh một con giao long phá không mà ra.
Gào...
Giao long rít gào, ánh sáng rạng rỡ, khí tức dồi dào cứng cáp hùng hậu, tựa như chuyển kiếp từ Thái Cổ tới đây, mang theo sát khí không ai bằng nhanh chóng đánh về phía Bạch Hư Tử.
Giao long vọt lên, tập thiên sát địa, khí tức xông thẳng lên trời, trong sơn cốc giao long rung trời. Tràn ngập lực đạo.
Cuộc chiến giữa Nguyên Hoàng và Nguyên Tông cảnh không phải người bình thường có thể nhúng tay vào, người ở xung quanh nhao nhao lui đi, ngay cả Loan Thạc cũng bị cường giả trong tông kéo nhanh lui về phía sau.
Tâm tư của Loan Thạc trầm trọng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hôm nay sợ là không giữ được Bạch Hư Tử rồi. Bạch Hư Tử là cường giả mà phụ thân khổ sở lắm mới lôi kéo được, sau khi trở về phải ăn nói thế nào với phụ thân là vấn đề lớn trong lòng Loan Thạc.
- Ngươi!
Ánh mắt của Bạch Hư Tử đột nhiên rụt lại, giao long như ẩn như hiện trong mắt đánh thẳng tới, từ nhỏ biến thành lớn, từ xa tới gần.
Hai tròng mắt vô thần thẫn thờ nhìn giao long đánh lên người mình, Bạch Hư Tử tụ lại một chút nguyên khí cuối cùng ở ngực.
- Vô Tình, đừng hạ tử thủ!
Vô Thường tiên tử cuối cùng kịp hô một tiếng.
Tây Vô Tình nghe theo lời của Vô Thường tiên tử, khi giao long cách Bạch Hư Tử một khoảng cách cuối cùng thì rút đi chút lực.
Lực còn lại như núi đổ, cự long thôn thiên đánh thẳng lên người Bạch Hư Tử.
Bịch!
Giao long cuồn cuộn, chấn thiên nhiếp địa, núi đồi cũng lung lay.
Trên ngực Bạch Hư Tử nhẫn thời lõm vào trong, xương cốt không ngừng vang lên tiếng gãy nứt, vị trí ngực tạo thành một độ cung kinh khủng sát mặt cong vào lưng. Cũng may một bộ phận nguyên khí cuối cùng của Bạch Hư Tử che lên lồng ngực, nếu không... mạng đã sớm mất rồi.
Chợt, Bạch Hư Tử ngất đi, bất tỉnh nhân sự, hai chân quỳ xuống đất, té trên mặt đất, máu tươi chảy ra ồ ồ.
Chưởng phong mạnh mẽ mang theo khí thế ngút trời, làm trong sơn cốc cũng phải nổi lên gió lốc và rung chuyển không ngừng, sơn thể bốn phía dần dần nứt ra, cự thạch không ngừng rơi xuống, cây cối sụp đổi, theo gió hóa thành bột mịn.
Sắc mặt của Tây Vô Tình nghiêm túc, trên khuôn mặt tang thương chứa sự lạnh lùng đáng sợ, thở một hơi thật dài, thu lại thủ ấn, hư ảnh nhất thời biến mất tại chỗ.
- Lần cuối cùng này là để cho ngươi biết, Tiểu Hàn không phải cái tên ngươi xứng để gọi!
Vẻ mặt của Tây Vô Tình lạnh lùng nhìn Bạch Hư Tử ngã trên mặt đất, ánh mắt thâm thúy vô bờ, lại nghĩ tới mình và Ngu Thu Hàn ngươi đi ta tới cả hai mươi năm.
- Hừ!
Ánh mắt của Tây Vô Tình nhìn Bạch Hư Tử nằm trên đất, tay áo bào vung lên, xoay người đi về phía Vô Thường tiên tử và Tô Dật.