Chương 1552
Nam Cung Hàn Qua lạnh lùng nhìn Loan Thạc, trầm giọng nói.
- Nơi này là Cửu Tinh Cốc, không phải Xích Nhật tông của cha ngươi, ngươi muốn mở đường thì mở, nói giết người thì giết, còn muốn ta cứu ngươi sao? Ngươi đã bao giờ để Cửu Tinh Cốc ta vào mắt chưa? Nếu muốn làm mưa làm gió thì về Xích Nhật Tông nhà ngươi mà làm!
Cả người Loan Thạc run lên, không ngờ được Nam Cung Hàn Qua lại có phản ứng như vậy, trái tim hắn như tro tàn, run rẩy nói.
- Ta.. Tất cả là vì Tô Dật khinh người quá đáng! Hàn ca, ngươi không rõ tình hình mà thôi!
Lại một tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thấu tận núi rừng.
Một đệ tử Cửu Tinh Cốc đá một chân ra, hung hăng dẫm lên vết thương của Loan Thạc.
- Nam Cung Hàn Qua, ngươi có phải biểu ca của ta hay không vậy! Ngươi vậy mà lại đi giúp người ngoài ức hiếp ta? Được! Giỏi! Ta ngược lại muốn đến chỗ a di hỏi một chút, để a di biết ngươi ở bên ngoài uy phong thế nào!
Bỗng nhiên Loan Thạc như phát điên, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Hàn Qua, kêu to.
Mọi người ở đây hơi ngẩn ra, hóa ra Loan Thạc và Nam Cung Hàn Qua là anh em bà con, hèn gì mấy năm gần đây Xích Nhật Tông liên tục tìm lý do dựa vào Cửu Tinh Cốc.
Cửu Tinh Cốc cũng đưa nhiều tài nguyên đến Xích Nhật Tông, nên Xích Nhật Tông mới quật khởi nhanh chóng như thế.
- Ta đã nói với ngươi rồi, ở bên ngoài phải dựa vào bản lĩnh của mình, đừng có dùng danh nghĩa của ta và Cửu Tinh Cốc đi rêu rao khắp nơi!
Lạnh lùng nhìn Loan Thạc, trong đôi mắt Nam Cung Hàn Qua lóe lên ánh sáng lạnh, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.
- Ngươi còn biết ta là biểu ca ngươi sao? Nể mặt ngươi là huynh đệ với ta, ngươi lại bị thương trong người, nên ta không trách phạt ngươi, nhưng ngươi lại dám làm tổn thương khách quý của Cửu Tinh Cốc, làm chậm trễ chuyện quan trọng của Cửu Tinh Cốc, phá hoại danh tiếng của Cửu Tinh Cốc, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!
- Tố cáo? Đúng lúc lắm! Ta ngược lại muốn hỏi Loan Phượng Thiên một chút, trong chuyện này ai đúng ai sai! Nuôi ra một kẻ bại hoại tông môn như thế, một kẻ cuồng vọng làm hủy hoại danh tiếng của Loan Thị!
Đôi mắt Nam Cung Hàn Qua sáng như sao, mơ hồ tỏa ra ý lạnh!
- Ầm!
Bàn tay của Nam Cung Hàn Qua úp xuống, hơi run run, lập tức phát ra tiếng keng keng, một mũi nhọn băng như sống, chỉ về phía Loan Thạc cách đó không xa.
Mũi nhọn băng bay đi kèm theo uy áp cuồn cuộn tràn ngập khắp không trung, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, làm cho hư không bốn phía như muốn đóng băng lại.
Không gian đông lạnh, mũi nhọn băng như rồng, gào thét bay về phía Loan Thạc, uy áp cực nặng bao phủ lên người hắn, băng lạnh nhanh chóng bao vây Loan Thạc lại, làm hắn bị đông lại thành một tượng băng!
- Nguyên khí thuộc tính Thủy thật mạnh, nguyên khí hóa băng mà lại còn nhanh như thế, tốc độ thật kinh khủng!
Ánh mắt Tô Dât hơi rung động, cường giả Nguyên Hoàng Kỳ trẻ tuổi như thế, thực lực lại nghịch thiên, nhất là bản lĩnh nhẹ nhàng đóng băng người ta làm cho Tô Dật thầm kinh hãi.
- Xùy xùy…
- Ầm!
Tương ứng với một tiếng nổ vang lên, khí tức cường hãn đánh bay Loan Thạc ra ngoài mấy trượng, rơi vào trong bụi cỏ, không động đậy nữa.
Tây Vô Tình và những cường giả ở đó đều tập trung ánh mắt vào Nam Cung Hàn Qua.
Ánh mắt Tô Dật hơi trầm xuống, mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn, một chiêu bất ngờ của Nam Cung Hàn Qua làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sau đó im lặng không nói.
Mấy người Tây Vô Tình và Vô Thường tiên từ thấy vậy cũng nhíu mày suy tư.
- Được… Thật là lợi hại!
Thế lực nhị lưu bên ngoài thấy vậy, kể cả Thương Vân Điện có thực lực nhất lưu thấy thế cũng kính nể Nam Cung Hàn Qua có thực lực thâm tàng bất lộ.
- Đúng như người bên ngoài nói, trưởng lão Nam Cung Hàn Qua của Cửu Tinh Cốc lợi hại hơn những trưởng lão khác nhiều!
Ngụy Hồng hơn năm mươi tuổi mới là Nguyên Hoàng Kỳ cửu trọng, được bước lên vị trí trưởng lão ở Thương Vân Điện, sư tòng Tạ Vô Hư, một thân công phu tuyệt đỉnh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngay cả Tất Tôn của Huyết Dương Tông hay là Ngụy Hồng thì hắn cũng chưa bao giờ để vào mắt.
Đưa mắt nhìn tất cả yêu nghiệt khắp Hỗn Loạn Vực, nhưng nếu so sánh với Nam Cung Hàn Qua, Ngụy Hồng được xem là bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Bên cạnh Sư Tố Tố còn có Tần Vũ Sinh, sắc mặt hắn xấu xí hơn bất cứ ai, nhiều năm qua, Thương Vân Điện được người ta tôn xưng là thế lực nhất lưu, mà bọn họ lại chính là tương lai và hi vọng của Thương Vân Điện.
Nhưng đến khi Tô Dật xuất hiện, bây giờ lại có thêm một Nam Cung Hàn Qua, hai vị thiên kiêu thiên nữ này nhịn không được nghi ngờ nhân sinh.
Thành chủ Nam Cung dùng ánh mắt sâu kín nhìn bụi cỏ, trên khuôn mặt lạnh băng nhanh chóng nở một nụ cười tươi.
- Tô tông chủ, vì ta dạy dỗ người nhà không nghiêm, mong tô tông chủ rộng lòng bỏ qua, sau khi vào cốc ta sẽ xin lỗi ngài thật tốt.
Ánh mắt Nam Cung Hàn Qua chân thành tha thiết, sắc mặt thản nhiên, hồn nhiên không để chuyện vừa rồi ở trong lòng, trịnh trọng nói với Tô Dật.
Tô Dật khẽ lắc đầu, Nam Cung Hàn Qua vì chuyện này mà cũng có thể ra tay với em họ mình, Tô Dật không còn gì để nói nữa.
Nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt Nam Cung Hàn Qua sắc bén như dao, giống như một ánh kiếm bén nhọn khuếch tán bốn phương, làm cho những ánh mắt xung quanh phải né tránh.
Có không ít trưởng lão hộ pháp lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Nam Cung Hàn Qua chỉ đơn giản vài câu đã có thể hoá giải ân oán, ngoài khí thế bất phàm ra, thế lực sau lưng cũng không thể khinh thường.
- Nam Cung Hàn Qua này thẳng thắn hơn Loan Thạc kia rất nhiều!
Trưởng lão thế lực nhị lưu Huyền Âm Môn bên cạnh vội vàng khen ngợi.
- Nam Cung Hàn Qua đúng là một người tài, còn có thực lực cường hãn nữa!
Tây Vô Tình hơi hơi gật đầu, đã từng nghe nói thủ đoạn của Nam Cung Hàn Qua cao minh, không ngờ rằng hôm nay lại thấy được, thực lực cũng tương đối cao.
- Hơn ba mươi tuổi đã là Nguyên Hoàng kỳ thất trọng, lão đầu, hắn mạnh hơn ngươi năm xưa nhiều lắm!
Vô Thường tiên tử che mặt len lén cười nói.
Tây Vô Tình ngước mắt nhìn Nam Cung Hàn Qua, gỡ ra nắp bình rượu rồi uống một hớp, sắc mặt hơi ngưng trọng.
Thanh Hoàng và Âm Dương hơi ngưng tụ yêu khí, âm thầm bảo vệ Tô Dật.
Khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm giác được khí tức vô cùng sắc bén ẩn giấu trong vẻ bề ngoài tao nhã, một chút nguy hiểm dâng trào lên trong lòng người Bá Vương Tông.
- Đúng là không tệ, sợ là hắn là tồn tại vô địch trong Cửu Tinh Cốc hoặc là người cùng thế hệ rồi, vậy mà lại cam lòng đi làm một thành chủ.
Tây Vô Tình giơ tay lên xoa cằm.
Thế lực nhất lưu như Cửu Tinh Cốc, thành trì phụ thuộc nhiều vô kể, thành chủ bình thường là những trưởng lão hộ pháp đức cao vọng trọng trong tông môn có tu vi nhất định gánh vác, những người này có thực lực và kinh nghiệm, tu vi chạm đến bình cảnh, xem nhẹ nhiều chuyện, không vội vã tăng tu vi gánh vác.
Nếu trên con đường võ đạo còn có khả năng bước tiếp, vậy thì người bình thường sẽ chọn bế quan thanh tu.
Giống như những người có tu vi như Nam Cung Hàn Qua, trong tuổi này thì chuyện quan trọng nhất là cố gắng đột phá tu vi, rất ít người lãng phí thời gian để giúp đỡ tông môn quản lý thành trì như thế.
Công chuyện trong thành trì bận rộn, muốn rảnh rỗi cũng không được, nhưng Nam Cung Hàn Qua lại có tu vi như vậy, làm cho Tây Vô Tình cảm thấy kỳ lạ.
Đôi mắt có khí lạnh phủ đầy, nhưng ánh mắt lại trong sáng, sắc bén không ai bằng.
Lúc Nam Cung Hàn Qua nhìn thấy đám người Ngụy Hồng của Thương Vân điện đến, hơi hơi mỉm cười chào hỏi.
- Các vị đều là khách quý của Cửu Tinh Cốc, đúng lúc cốc chủ mở Phong Lôi Cốc ra, để cho mọi người có thể tỷ thí luận bàn, còn ra lệnh cho ta tiếp đón các vị, nhưng vì ta sắp xếp không chu đáo, nên để cho mọi người thấy được một trò cười trước ngày mở Phong Lôi Cốc như vậy.
Nam Cung Hàn Qua hơi hơi chắp tay, tỏ vẻ tiếc nuối nói.