Chương 1566
Nhìn về nơi xa xa, hồ nước xanh thẳm phản chiếu ánh trăng lấp lánh, giống như một viên minh châu chiếu sáng.
Trên bờ hồ là một bóng người cao lớn mạnh mẽ, đưa lưng về phía Tô Dật.
- Đã đến rồi, Cốc Chủ ở phía trước, ngươi tự mình qua đó, ta đứng đây đợi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi ta một tiếng là được.
Đường Vọng dặn dò.
Tô Dật trầm ngầm một chút, nghiêm lại sắc mặt, sau đó đi nhanh về phía Cốc Chủ.
- Chỗ này tự hình thành một thế giới sao?
Tô Dật như có điều suy nghĩ, hắn hỏi Linh Thiên Tuyết ở trong Linh Hải.
Bộ tộc Cửu Mệnh Thiên Yêu giỏi về che giấu hơi thở, là một yêu tộc nắm giữ siêu việt về không gian.
Linh Thiên Tuyết mượn nhờ khí tức nguyên khí của Tô Dật, do thám xung quanh.
- Không phải, chúng ta vẫn còn ở trong Cửu Tinh Cốc.
Nghe được lời này, Tô Dật chậm rãi gật đầu, chỉ cần không đi vào kết giới khác, với bản lĩnh của hắn mà muốn thoát khỏi đây cũng không khó, nghĩ xong nên hắn đi về phía bóng người bên hồ.
Còn chưa đến gần, một khí tức hung hãn đã ập đến, khí tức mạnh mẽ như muốn ngăn cản bản thân bước về phía trước.
Tô Dật thản nhiên không sợ, dưới chân tỏa ra nguyên khí, toàn lực vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, hóa giải uy hiếp của uy áp, đồng thời hắn giẫm chân mạnh, bước tiếp về phía trước.
Dùng Tô Dật làm trung tâm, uy áp cuồn cuộn như phong vân, khủng bố lao thẳng lên trời.
Năng lượng rung động xuyên thẳng qua khí lãng, vạch phá không gian, giết về phía bóng người ở xa.
Càng đi càng gần, uy áp càng ngang ngược, tạo nên từng đợt gợn sóng, ngay cả gió xung quang cũng liên tục bị đổi chiều gào thét.
Mặt hồ nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong đã cuộn trào mãnh liệt, không ngừng nổi lên gợn sóng.
Tô Dật phải đối mặt với khí sóng ngang ngược, nguyên khí Thái Hư Thần Hải trong cơ thể bắt đầu khởi động, bám lên tinh thần quang văn, chiếu rọi với trời sao.
Ngay lúc này hai tay Tô Dật tỏa ra màu kim sắc, sợi tóc không ngừng bay ra phía sau, áo bào phần phật, cả người tỏa lên sự nghiêm nghị.
Ánh sáng bao phủ toàn thân, màu sáng lan tỏa, phát tán sự bá đạo hủy diệt không gì sánh được, tạo ra khí thế không gì sánh được.
- Ô ô!
Đá vụn trên bờ hồ bị không gian rung động nảy lên không ngừng, ma sát lẫn nhau, phát ra tiếng kinh tâm động phách.
- Ầm!
Tô Dật đi từng bước về phía trước, từng bước đều rất gian nan, dường như đang cố gắng bước qua một bức tường trong suốt.
Đến lúc cách bóng người bên bờ hồ chỉ một bước, bỗng nhiên áp lực trên người buông lỏng, nguyên khí trên người Tô Dật cũng tiêu tán hoàn toàn, cả người trở nên thoải mái.
Bóng người trước mặt vẫn đưa lưng về phía Tô Dật, mọi thứ xung quanh như dừng lại, gió cũng như ngừng thổi.
Bóng người yếu ớt quay lại, lộ ra khuôn mặt thanh tú, đầu tóc chỉnh tề vấn phía sau, dáng vẻ tao nhã rung động lòng người.
- Nghe danh Tô tông chủ đã lâu, đúng thật là uy vũ, nay gặp mặt Tô tông chủ cũng thay đổi khá nhiều, làm cho Thần Diệu mừng rỡ không thôi!
Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, nam nhân trước mắt có dáng vẻ thư sinh, không có chút khí chất của người tập võ, nhưng hắn lại cảm giác sự sâu không lường được.
- Tuyệt đối là một cường giả!
Loại cảm giác này Tô Dật đã từng cảm giác được ở trên người Vô Hưu của Linh Bảo Các, thần bí khó lường.
Nhưng Thần Diệu trước mắt chỉ hơn bốn mươi tuổi đã có thành tựu này, làm cho Tô Dật giật mình không thôi.
Nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, Tô Dật nhẹ giọng cười nói.
- Có thể lọt mắt xanh của cốc chủ, lại được nhiều lần mời, đó là vinh hạnh của ta!
Đôi mắt Thần Diệu sáng rạng rỡ như sao trời, từ trên cao nhìn xuống Tô Dật, nói.
- Tô tông chủ mới vừa dùng thần thông đã có thể phá phong ảnh tường của ta, rất ít người trong Hỗn Loạn Vực này có thể làm được!
Mắt Tô Dật khẽ ngước lên, hoá ra vừa rồi Thần Diệu cố ý thăm dò hân.
- Tùy tiện bước đến mà thôi, không đáng nhắc đến!
Thần Diệu trầm ngâm chốc lát, không mặn không nhạt, ôn hoà nói.
- Hay cho hai từ tùy tiện, không biết lần này Tô Tông chủ có thể tùy tiện nữa được không?
Trong lúc nói chuyện, Thần Diệu như có như không đánh giá Tô Dật, coa vẻ như không thèm để ý, vẫn giữ nguyên dáng vẻ hào hoa phong nhã.
- Thần cốc chủ có ý gì?
Tô Dật hỏi ngược lại.
- Oanh...
Thần Diệu mỉm cười, cũng không đáp lời, bỗng nhiên hắn phất ống tay áo, mặt hồ bên cạnh bốc lên một ngọn sóng cao, tạo thành một bức tường nước, che khuất bầu trời, che luôn cả ánh trăng.
Làm Tô Dật giật mình hơn là tường nước không ép về phía hắn, mà chỉ dựng đứng trên mặt hồ, hình thành một màn nước trong suốt, mênh mông vô biên.
- Bùm!
Hất tay lên, ánh sáng trong mắt Thần Diệu loé lên, trên màn nước hiện ra chấm sáng như sao trời.
Từng chấm nhỏ sáng trong suốt như bảo thạch, phân bố rậm rạp trên màn nước như một ngân hà, từ đông qua tây, nam qua bắc.
Trong chốc lát, Thần Diệu dùng tay làm đao, vẩy nước thành màn.
- Lực lượng lĩnh vực thật mạnh!
Linh Thiên Tuyết cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy kinh dị.
- Cũng là Nguyên Tông kỳ!
Tô Dật vội vàng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, chống lại lĩnh vực Nguyên Tông cảnh.
Nhưng hô hấp vẫn mơ hồ dồn dập, tinh thần lực trong cơ thể sinh động, Tô Dật cảm giác được sự trung thành mơ hồ, nên cả người hơi rung lên.
Nhìn màn nước trước mắt loé lên, như có vô số ánh mắt nhìn chằm cho hắn, không ngừng mở ra nhắm lại, làm cho đáy lòng Tô Dật lạnh lẽo.
Ngay sau đó ngưng kết dấu tay, vận chuyển Ngự Thiên Quyết, Kim Long Hồn và Thiên Nguyên Yêu Hồn cùng tăng mạnh ánh sáng, cực kỳ rực rỡ bên trong Thần Hải, phá hủy toàn bộ thiên tinh bắn đến.
Tô Dật khôi phục bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thủy Mạc Tinh Đấu.
Ánh mắt của Thần Diệu ở bên cạnh cũng có ánh sáng kỳ dị, âm thầm gật đầu, chậm rãi nói.
- Mời vào cốc là quyết định đúng, có thể chịu được công kích của Hồn Thiên Đồ, phẩm chất của linh hồn là không tầm thường.
Tô Dật đứng vững lại, hai hàng lông mày của hắn trầm xuống, lạnh lùng nói.
- Thần cốc chủ, cuối cùng thì ngươi có ý gì?
Thần Diệu chỉ tay vào Hồn Thiên Đồ, ý bảo Tô Dật nhìn kỹ.
Theo ngón tay Thần Diệu, Tô Dật nhìn kỹ Hồn Thiên Đồ, ở chỗ tinh hà rực rỡ xa xa, có thể thấy Bắc Đấu Thất Tinh nằm ở giữa, hình dáng nó như chiếc muôi, toả sáng hơn nhiều so với những ngôi sao khác.
Tô Dật đang muốn trả lời là chẳng phải là Bắc Đấu Thất Tinh bình thường sao, nhưng hắn lập tức phát hiện ra bên cạnh Bắc Đấu Thất Tinh còn có hai ngôi sao dựa vào, phát sáng rực rỡ.
- Cửu tinh diệu nguyệt!
Kinh hãi, hoá ra dị tượng đại ca nói lúc trưa là có thật.
Thần Diệu bên cạnh chau mày, nói với Tô Dật.
- Nói vậy ngươi cũng phát hiện ra, cửu tinh diệu nguyệt có ý nghĩa thế nào đối với Cửu Tinh Cốc, lão tổ chúng ta một trăm năm mới xuất quan một lần, cũng vì dị tượng cửu tinh diệu nguyệt một trăm năm một lần.
- Bây giờ, chỉ mới qua hơn bốn mươi năm, dị tượng cửu tinh diệu nguyệt lại xảy ra, mà lão tổ lại không có dấu hiệu xuất quan!
Tô Dật trầm mặc không nói, Thần Diệu nhìn chằm chằm mặt hồ, suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ngươi có thể phá phong ảnh tường của ta, không có tinh thần lục hộ thể, mà ngươi cũng có thể vượt qua được Tinh Hải vực, ngay cả Thiên Lôi Sơn có yêu cầu cực cao đối với linh hồn cũng không ngăn được ngươi, xem ra người thích hợp điều tra tình hình của Lão Tổ chính là ngươi rồi.
Tô Dật bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra Thần Diệu muốn hắn vào Phong Lôi Cốc thay bọn họ điều tra tình hình của Cửu Tinh lão tổ.