Chương 1678
Dùng phương thức tàn bạo thế này trấn áp, trong nháy mắt khiến không gian trước người Tô Dật vặn vẹo cực độ, mây gió đất trời bắt đầu khởi động, vô số ánh sáng điện mang vờn quanh rung động, âm hàn tà khí cùng tàn dư năng lượng theo bốn phương tám hướng truyền đến.
Quỷ khóc sói tru, vô cùng khủng bố.
Trong lúc phong vân biến sắc, những cơn gió dữ dội điên cuồng cuốn lấy bầu trời, năng lượng sôi trào mãnh liệt như sóng nước dâng lên, trong chớp mắt toàn bộ không gian hư vô bị xé nát, chấn động lòng người.
- Tô Dật!
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ kêu lên một tiếng.
Đoan Mộc Tiểu Mạn từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, không để ý sức mạnh lan ra đáng sợ, cong người chuyển động, linh hoạt vô cùng phi thân lên, túm lấy Tô Dật bay ngược ra sau.
- Rầm rầm rầm!
Tiếp Đoan Mộc Tiểu Mạn vào trong tay, trong lòng âm trầm nói một tiếng:
- Không được!
Tô Dật khí thế to lớn liền mang Đoan Mộc Tiểu Mạn cùng nhau lui về sau trăm thước, động tĩnh kinh khủng che khuất bầu trời, hai người không khỏi khẩn trương ôm chặt vào nhau.
Trong tình thế cấp bách, Đoan Mộc Tiểu Mạn liên tục ngưng kết thủ ấn, hư ảnh Băng Loan phía sau cùng hư ảnh Đế Tước chồng chất lên nhau, trực tiếp tạo nên một khoảng cách giữa chúng.
Nơi khoảng cách đi qua, không gian trở nên rung động, ở khoảng không trên cao, bỗng nhiên xuất hiện tiếng sấm chớp không ngừng, thiên uy cuồn cuộn.
Tô Dật cũng nhận phải cự lực ăn mòn, theo Đoan Mộc Tiểu Mạn, cùng nhanh chóng vận chuyển nguyên khí, nỗ lực khiến cho bản thân ngừng lại.
- Ầm!
Khi cự lực tán loạn, hai người mất trọng tâm, cùng ngã nhào trên đất, bên trong không gian vặn vẹo, hai người nhất thời chồng lên nhau, gắt gao ôm nhau nhào trên mặt đất.
Đoan Mộc Tiểu Mạn chịu khí nóng vây quanh, hai mắt ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ kinh dị, cổ họng ưm một tiếng.
Tô Dật hừng hực nóng bỏng, bởi vì Huyết Hoàng Liệt Thiên trảm vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả năng lượng, Thái Hư Thần Hải trong cơ thể khô kiệt không gì sánh được.
Huyền Linh Thần Mạch bên trong tràn ngập vô số thương tích nhỏ, như vết dao cứa, nguyên khí vận chuyển cực kỳ đau đớn.
- Hí!
Tô Dật mất đi khí lực, nằm trên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, vô lực thở hổn hển nhằm giảm bớt lực đạo vừa rồi, bởi vì đau đớn, Tô Dật chau mày, không nói nên lời.
- Ngươi có khỏe không?
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn lưu chuyển, nhẹ giọng lạnh nhạt hỏi, rõ ràng có thể cảm giác được âm thanh nhỏ bé có chút run rẩy.
Xung quanh khoảng không sát ý nóng hổi, giọng nói yếu ớt băng lãnh truyền ra, đồng thời mảnh vụn hỏa thạch cuồn cuộn đầy trời, tô điểm toàn bộ bầu trời như một thế giới khủng bố mờ mịt.
Lúc này Tô Dật thả lỏng người xuống một chút, hai tay chống đất, gân xanh nổi lên, một tiếng gầm bên trong kình phong gào thét chói tai.
- Vù vù!
Dùng lực lật người qua bên cạnh Đoan Mộc Tiểu Mạn, hơi thở nặng nhọc. Tô Dật giống như một cái chuông nhìn ánh sáng lấp lánh trên đỉnh Đoạn Kiếm hải, lần đầu tiên hắn muốn nhanh chóng rời khỏi Đoạn Kiếm hải.
- Chuyện vừa rồi xin lỗi, Đoan Mộc cung chủ!
Tô Dật xin lỗi chuyện vừa rồi, chuyện diễn ra cũng không phải bản thân hắn mong muốn, nếu thật sự có mạo phạm chỗ nào, Tô Dật cũng chỉ có thể nhận tội.
Mà Đoan Mộc Tiểu Mạn nằm bên cạnh, lần đầu tiên trên khuôn mặt phớt hồng, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng.
Toàn bộ đáy Đoạn Kiếm hải như tràn ngập âm tà khí, chỗ nào cũng có, trực tiếp ảnh hưởng đến linh hồn, trong mơ hồ, giống như tiếng quỷ khóc quang quẩn trong hạp cốc, khiến người nghe nhịn không được rợn cả tóc gáy.
- Một chiêu vừa rồi của ngươi quá mạo hiểm! Uy lực tuy lớn nhưng lại khiến bản thân phải rơi vào hiểm cảnh.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ giọng trách cứ.
- Nếu nó không chết, hai chúng ta đều phải chết!
Tô Dật cười khổ.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng đứng dậy, lần thứ hai ngưng kết băng tinh, trong nháy mắt khắp người tro bụi tiêu tán, gió nước chập chờn, trong khiết tự nhiên.
Tay áo bào huy vũ, một chuỗi dải lụa quay xung quanh người Tô Dật, trong nháy mắt Tô Dật cũng cảm giác được nguyên khí dải lụa mênh mông cuồn cuộn đến mức tận cùng, điên cuồng tuôn bên trong Thái Hư Thần Hải.
- Hắn còn chưa chết! Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi đi!
- Vèo.
Sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn có chút tái nhợt, ánh mắt dứt khoát, bay về phía trước hơn trăm mét, gắt gao nhìn chằm chằm nơi xa.
Bên trong hang động cực tối ở xa, bỗng nhiên nổi lên dao động, bên trong không gian sóng gợn, từng cổ khí tức chập chờn lan ra kéo dài, chỉ trong nháy mắt, bên trong không gian sóng gợn có một đoàn huyết sắc hồng quang dưới đất chui lên.
- Còn chưa chết!
Ánh mắt Tô Dật hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước ngực huyết sắc Yêu Long đã có một cái lỗ máu thật to, huyết tinh khiếp người, hai cánh tay to lớn đều gãy.
Toàn bộ thân hình đứng không vững, quanh thân lại có sát phạt khí hung ác kinh khủng hơn so với vừa rồi, khí tức kinh khủng tràn ngập đất trời bạo dũng mà ra, giống như tiếng rống từ sâu ở cõi tăm tối dưới nền đất vang vọng.
- Nhân loại, lại có thể đánh ta đến nước này, nợ máu các ngươi phải trả bằng máu!
Huyết sắc Yêu Long gào thét như sấm, tựa như yêu ma ở cửu thiên, trong mắt lửa giận âm tà rùng mình, mang theo Huyết Sát thôn phệ lan ra kéo dài xung quanh khoảng không.
Âm thanh như quỷ khóc sói tru, chói tai khiến người nghe đau đớn, huyết sắc Yêu Long đứng ở nơi xa, huyết khí cuộn trào mãnh liệt, tựa như lưu quang chói mắt, lập tức đã phá hủy mảnh lớn không gian trước người.
Lúc này Tô Dật không để ý đau đớn trên người, cũng nhanh chóng đứng lên, dải lụa của Đoan Mộc Tiểu Mạn như thần quang lưu chuyển trước người hắn, khuôn mặt trở nên hồng nhuận không ít, khí huyết đã ổn định lại.
Tô Dật giẫm chân lên mặt đất, hung hăng khẽ cắn môi, bóng người lao thẳng tới bên cạnh Đoan Mộc, dù có như thế nào, cảnh tượng như vậy, Tô Dật sẽ không để cho một nữ nhân che trước người của mình.
- Đây cũng là một kích sau cùng của Yêu Long, tiểu tử, ngươi quyết định được không?
Giọng Thiết Hồn Mạch trầm thấp, ánh mắt lộ ra quyết đoán sát phạt.
Mà dưới hơi thở nóng bỏng của huyết sắc Yêu Long ở xa, một dạng khí tức nghiền nát tà ác hơn khi nãy rất nhiều, màu đỏ của một vòng huyết sắc ở khoảng không vì tức giận đã biến thành màu đỏ tía, khí tức hung ác sát phạt áp xuống.
Tô Dật hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào huyết sắc Yêu Long lao thẳng đến gần, thân thể đã từ hồng biến thành đen, mùi vị gay mũi rất khó ngửi, hai mắt đỏ như máu, tà ác quỷ dị.
- Chúng ta cùng lên.
Thân thể Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn Tô Dật, trong đôi mắt có khiếp sợ, có lo lắng, cũng có sự ngạc nhiên, lập tức ngưng thần nói.
- Hiện tại biện pháp duy nhất, cho ta mượn năng lượng Thủy Giáng Thiên Tinh bên trong cơ thể ngươi.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nói rõ ràng, dù trong lúc nguy cấp vẫn trấn định lạnh nhạt như thường.
- Chẳng thể làm gì khác sao?
Tô Dật biết Đoan Mộc Tiểu Mạn đã biết bí mật của hắn, nhưng hắn không muốn chỉ dựa vào sức mạnh của Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn ngưng trọng vô cùng, nhếch miệng nói:
- Yêu Long này sẽ không bó tay chịu trói, nếu lại kéo dài, hôm nay nhất định hai chúng ta đều sẽ táng thân ở chỗ này, ngươi nghĩ biện pháp giúp ta ngăn chặn nó một lúc, ta sẽ giết nó trong thời gian ngắn nhất.