← Quay lại trang sách

Chương 1750

Tây Vô Tình nói xong thì sắc mặt trầm như nước, mở nút rượu ra, nặng nề uống một hớp.

Liên tưởng tới trước đó Man thành cũng bị đệ tử Thánh Sơn vây công, Tô Dật tức thì hiểu được là có chuyện gì xảy ra.

Hỗn Loạn vực là một nơi có ba bất kể, bên trong đó khắp nơi đều là võ giả bị truy nã, đào phạm, ác nhân.

Cho dù phạm tội ngập trời, thập đại thế lực đỉnh cấp cũng không có cách nào.

Tấn công Bá Vương tông đại quy mô thế này tuyệt đối là có dự mưu mà đến, xem ra chính là đại thánh tử Úy Trì Trường Phong chơi đùa đây.

- Dẫn ta rời đi, không chỉ vây công Man thành của ta mà còn tấn công Bá Vương tông, phần đại lễ này đại hội lần này sẽ hoàn trả hết cho các ngươi.

Trong lòng gầm nhẹ một hồi, lúc này đồng mâu của Tô Dật xuất hiện sắc huyết hồng, cừu hận với Thánh Sơn lại nhiều thêm vài phần, đặc biệt là cừu hận đối với đại Thánh tử.

- Ta biết là ai làm, cũng biết vì sao hắn lại làm như thế, hắn muốn chết thì ta tuyệt không ngăn cản!

Tô Dật nhìn đám Tây Vô Tình, trầm thấp nói.

Người nhà và huynh đệ đều là uy hiếp của Tô Dật, không thể động vào, Úy trì Trường Phong lại nhiều lần chạm tới vảy ngược của Tô Dật.

Động tới vảy ngược của ta, hẳn phải chết!

- Thánh Sơn, Úy Trì Trường Phong, ta muốn cho ngươi phải hối hận quyết định ngươi đã làm ra, ngươi đã động vào người ngươi vĩnh viễn không động nổi!

Bốp!

Ghế cao tạo ra từ huyền thiết tức thì từ sắt thép hóa thành nước thép dưới thuộc tính hỏa của bàn tay Tô Dật, chảy đầy đất, khắp nơi!

Tựa như huyết dịch, trên thiết bản chừa lại một cái lỗ lớn, nhìn thấy mà giật mình.

Tây Vô Tình và Vô Thường tiên tử nhìn nhau, nhẹ giọng nói:

- Thuộc tính hỏa của tiểu tử này càng ngày càng mạnh, uy áp đẳng cấp này thực sự khủng bố!

- Úy Trì chưa chết, Tô Dật ta sẽ giống như vật này!

Đồng mâu như điện, con mắt vằn vện tia máu trừng lên.

Chiến ý cùng huyết ý này dầy đến mức sát khí tràn ngập hư không, Tô Dật khẽ quát một tiếng, bước về phía trước một bước, đi tới bên cạnh Tây Vô Tình.

Lúc này Tây Vô Tình cũng không khuyên Tô Dật bình tĩnh, Thánh Sơn là huyết hải thâm cừu với mỗi người của Bá Vương tông!

- Tiểu tử, cho nên lần này sáu đường ta cũng không phái người đến đây, một là thực lực không đủ, hai là nghỉ ngơi lấy sức mới là chuyện phải làm nhất bây giờ, Nam Cung Ngưng Nguyệt cùng Ông lão, Lôi lão đều đang ngày đêm vất vả vì giú Bá Vương tông khôi phục.

Tô Dật nhẹ nhàng thở dài, Bá Vương tông gặp đại nạn như này, thân là tông chủ mình lại không có mặt trong tông môn, một sự hổ thẹn xông lên đầu.

Mới vừa rồi khi gặp mình, Tây Vô Tình cùng Vô Thường tiên tử còn có thể vui vẻ nói chuyện đồn đãi gần đây, nghĩ đến càng thấy khó chịu trong lòng, hận ý với Thánh Sơn càng nhiều thêm một phần.

Tô Dật nặng nề thở dài một hơi, ngồi xuống ghế, uy áp linh hồn bởi vì hỏa khí mới rồi mà tràn ngập khoảng không xung quanh.

Đột nhiên khẽ cau mày, chân Tô Dật hạ nguyên khí xoay bình bay lên, phá phong mà ra, tựa như một cơn lốc hỏa diễm vậy.

⚝ ✽ ⚝

- Xảy ra chuyện gì thế?

Tây Vô Tình cùng Vô Thường tiên tử nhìn nhau, nhẹ giọng nói.

Lập tức cũng lao ra ngoài cửa như gió, thấy trong tay Tô Dật đang túm một thiếu nữ mặc quần áo sắc nhàn nhạt, mặt tròn trứng ngỗng tràn đầy sự hoảng sợ, kinh hoảng không ngớt.

- Buông ra, Tô Dật, ngươi không biết ta à!

Nữ tử mặt tròn không ngừng giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

- Ngươi là…?

Tô Dật nghi hoặc xách cô gái trong tay, mấy tên nam tử bên cạnh cũng hốt hoảng, vung nắm đấm trong tay nói:

- Mau thả Bích Linh sư muội ta ra!

Hóa ra người theo dõi bọn họ lại là đám người Bích Linh của Thái Hành tông, ban đầu ở trong rừng rậm Man Yêu từng có vài lần giao tế.

Lập tức, khóe miệng của Tô Dật hiện lên vẻ tươi cười, nhìn mấy người chính là Quách Diễm, Chu Đạt năm đó.

Ngườ kiều sở động nhân, mắt như nước trong veo nhìn mình chính là Dịch Vân.

- Tô Dật, trước tiên để Bích Linh sư muội xuống đã!

Dịch Vân ôn nhu nhìn Tô Dật, gương mặt hiện lên một tia hồng hồng.

Trong lòng Tô Dật vẫn còn đang cảm thấy kỳ quái, hai cô gái nhỏ này sao cứ nhìn mình thì lại xấu hổ như thế, chẳng lẽ là thiếu nữ hoài xuân?

⚝ ✽ ⚝

Bích Linh bị ném vào trong lòng mấy tên sư huynh đệ, hốt hoảng đứng lên.

- Tô Dật, tên khốn nhà ngươi, cướp Bích Huyết Linh Tham của chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, mới gặp mặt đã ném ta!

Mặt mày Tô Dật hơi co rúm lại, hai tay vẫn ôm trước ngực tinh tế đánh giá bọn Bích Linh.

Tiến cảnh thần tốc, trong đó lấy Bích Linh có Nguyên Hư cảnh thất trọng là cao nhất, Dịch Vân đứng thứ hai.

- Không có Bích Huyết Linh Tham, những đại môn đại phái này so với võ giả bình thường tiến bộ nhanh hơn nhiều!

Trong lòng Tô Dật cười lạnh một tiếng.

Nhìn đoàn người của Thái Hành tông, Tô Dật tự tại tiêu sái đã quen, đối với những đại môn đại phái này vẫn luôn có tâm tình mâu thuẫn.

Bá Vương tông mới thay đổi địa điểm, còn phải tăng cường thực lực, so với những thực lực cao cấp này thì sự chênh lệch vẫn hết sức rõ ràng.

- Làm sao? Đến tìm Bích Huyết Linh Tham sao? Không có!

Tô Dật liếc mắt nhanh một cái, trong lòng rất không vui, tâm tình hôm nay vốn không tốt, Bích Linh lại đụng tới coi như là nàng không may!

Bích Linh chỉ vào mũi của Tô Dật, khẽ gắt một câu:

- Hừ! Bây giờ cho dù ngươi cho ta ta cũng lười nhận! Đồ lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử!

- Đúng vậy đó, theo dõi còn bị người ta phát hiện, quân tử như vậy cũng tương đối hiếm thấy!

Tô Dật lần nữa cười nhạt.

Dịch Vân nhìn hai người mới gặp mặt đã đấu khẩu, tức thì mặt tỏ ra lúng túng, bước liên tục lên trước, nhẹ giọng nói.

- Tô Dật, bọn ta tới tìm ngươi đúng là có chuyện, ngươi hiểm lầm chúng ta rồi!

Còn đám Quách Diễm, Chu Đạt lại càng tức giận không thôi:

- Dịch Vân sư muội, ngươi nói với hắn làm cái gì! Người ta bây giờ là tướng công của cung chủ Ngự Thiên Cung, nào còn để Thái Hành tông chúng ta vào mắt nữa. Thảo nào bảo hắn gia nhập hắn không thèm, nói thêm làm gì! Đi, Bích Linh sư muội!

- Ngươi nói lại lần nữa?

Trong mắt Tô Dật hiện lên một tia lạnh.

Đám Bích Linh bị uy áp dồn dập đột nhiên ập tới làm sợ hãi tới hai chân hơi run, ánh mắt tối đi.

Uy áp Nguyên Hoàng cảnh của Tô Dật, lại thêm Bạch Giao Thần lực dường như nước biển vô biên khống chế người của đám Bích Linh.

Nuốt nước miếng một cái, Bích Linh cứng cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, quát:

- Ngươi… ngươi muốn làm gì hả!

Tô Dật nở nụ cười tà dị, mười ngón tay giao nhau, nói:

- Ngươi nói xem ta muốn làm gì?

- Được rồi, tiểu tử, đừng dọa tiểu cô nương nhà người ta nữa!

- Ha ha, lại là hai tiểu cô nương nữa chứ, tiểu tử nhà ngươi, sao toàn là nữ tử tìm tới cửa thế hả?

Vô Thường tiên tử che miệng cười quái dị.

Tô Dật quay đầu lại, chợt chớp mắt, trong nháy mắt đã nhụt chí.

- Đại ca, Hàn tỷ, người không biết, mấy tên này… aiz, thôi vậy!

- Cái gì chứ! Tới nhìn mà xem, tiểu cô nương bị ngươi dọa cho sợ hãi tới nước mắt như mưa rồi, nếu như đệ muội bị thương thì ta sẽ đánh ngươi!

Khẽ gắt một câu, Vô Thường tiên tử vặn vẹo vòng eo, cười dài đi tới phía Bích Linh và Dịch Vân.

Mới nói thế đã làm khuôn mặt của hai người ngượng ngùng hiện ra áng mây đỏ hồng.

- Đi thôi, đại ca chúng ta đi vào đi!

Đau đầu không dứt, Tô Dật bị Vô Thường tiên tử nói mấy câu càng thêm vô cùng lo lắng, nhanh chóng kéo Tây Vô Tình đi vào trong viện.