← Quay lại trang sách

Chương 1761

Tô Dật nhanh chóng cảm giác được một đạo khí tức rất mạnh đánh thẳng tới, mái tóc dài sau gáy bay lên thật cao.

Đột nhiên luồng sát khí quen thuộc mang theo sự hung mãnh chấn thiên này, khiến trong lòng Tô Dật vang lên một tiếng thịch, đây không phải là Thánh Hỏa của Thánh Sơn thì còn có thể là ai.

Chân mày hắn nhanh chóng nâng lên, ánh mắt lăng không tiếp xúc với Cảnh Bách Hoa, trong nháy mắt Tô Dật liền biết đây là do Cảnh Bách Hoa táy máy đùa giỡn.

Cố ý mang mình đi về hướng Tây Nam, để cho mình vừa lúc đụng phải Thánh Sơn.

Trong giây lát, Tô Dật liền hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi của Cảnh Bách Hoa!

- Tiễn phật tiễn đến tận tây sơn!

- Hừ!

Tốt cho một cái tiễn phật tiễn đến tây thiên, theo một tiếng quát phẫn nộ trong lòng, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công nhanh chóng thôi động lên, nguyên khí bên trong khí hải vận chuyển cuộn không nghỉ.

Theo kinh mạch rộng rãi, nguyên khí cuồn cuồn lên như nước sôi, nhanh chóng quán chú ở trên hai chân.

Lúc khí tức nóng rát phá không bay đến phía sau lưng, một đạo thanh âm the thé truyền đến.

Vòng xoáy dưới lòng bàn chân Tô Dật tăng vọt, cả người giống như một con thần điểu đột nhiên bay vút lên không trung, vẽ ra một cái độ cong kỳ dị, thân thể bạo lui về phía sau.

Sau khi lướt về phía sau một khoảng cách, tay trái chỉ xuống đất, tay phải chỉ lên trời, mới khó khăn lắm ngừng lại thân hình.

Tô Dật đứng dậy, dùng ánh mắt hung tợn nhìn Cảnh Bách Hoa, Cảnh Bách Hoa lại làm như không có chuyện gì, tựa đầu qua một bên, huýt sáo bay đi.

Ngay sau đó, thân ảnh uyển chuyển giống như quỷ mị của Thánh Hỏa đứng ở chỗ xa, xích bào bay bay, ánh mắt ngoan lệ, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dật, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Ánh mắt Tô Dật hơi khép lại, đảo qua mọi người Thánh Sơn, ngoại trừ Tô Dật ra người đứng đầu là một người đàn ông có vóc dáng cao to, hơi tà dị, đúng là Úy Trì Trường Phong.

Bên cạnh đều là nam nữ thiếu niên, trong đó có cả Tuyết Hồng Lâu mà mình đã sớm biết.

Thời điểm ánh mắt giao thoa, trong ánh mắt cao ngạo của Tuyết Hồng Lâu lập tức hiện ra một tia ba động, khuôn mặt không tự chủ co lại.

Khi ánh mắt Tô Dật rơi vào hồng y nữ tử bên cạnh Tuyết Hồng Lâu, ánh mắt hai người đều hiện ra một tia chấn động, người này chính là cô gái hắn đã khinh bạc qua khi còn niên thiếu, Liễu Nhược Hi!

Từ khi từ biệt ở Man thành, hai người đã có thời gian dài chưa từng thấy nhau.

Lần này dùng tâm thần dò xét qua, Liễu Nhược Hi cũng đã đến Nguyên Hoàng nhất trọng đỉnh phong, gần đột phá Nguyên Hoàng nhị trọng.

Mấy người còn lại, Tô Dật liền nghĩ đến những thánh tử thánh nữ cùng tham gia chuyến này.

- Tô Dật! Thực sự là ông trời có mắt, để cho lão phu ở chỗ này đụng trúng ngươi! Hôm nay lão phu muốn chém ngươi thành vạn mảnh!

Bên trên bàn tay gầy guộc của Thánh Hỏa có ánh sáng màu vàng đậm bao quanh, nguyên khí kim thuộc tính sắc bén vô cùng tựa như đao phong, mặt đất không tự chủ được tách ra vô số vết rạn thật nhỏ.

- Chỉ bằng ngươi?

Tô Dật nhẹ nhàng gãi gãi lỗ tai, ánh mắt không tập trung nhìn chằm chằm vào Liễu Nhược Hi.

Thấy Liễu Nhược Hi đứng ở bên cạnh Tuyết Hồng Lâu, trong lòng Tô Dật luôn có vài phần khó chịu.

Dựa theo quy định của Thánh Sơn, dù như thế nào cửu thánh nữ Liễu Nhược Hi cũng sẽ không đứng ở bên người Tuyết Hồng Lâu, thời điểm trong lòng hắn đang nghi hoặc.

Úy Trì Trường Phong từ phía sau chậm rãi đứng ra, nguyên khí Nguyên Hoàng bát trọng kim thuộc tính mang theo phong thái vô thượng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thị cùng hèn mọn.

- Thánh Hỏa trưởng lão, ta còn tưởng rằng Tô Dật rất lợi hại! Nhưng xem ra cũng chỉ là một con côn trùng nhỏ mà thôi! Để ta tới xử lý đi!

Úy Trì Trường Phong hơi nhún nhún mũi, đột nhiên trong con ngươi dài hẹp hiện ra một tia âm hàn.

Úy Trì Trường Phong nghiêng trước ngó sau, ánh mắt lơ đãng đảo qua Tuyết Hồng Lâu.

- Cái tên gia hỏa này.... Giở trò quỷ gì!

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu hơi hơi ngưng trọng.

Liễu Nhược Hi đứng ở một bên cảm thấy cái mũi đau xót, lúc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tô Dật, đôi môi đỏ thắm mím thật chặc, không nói một lời.

- Tô Dật! Con kiến hôi vẫn nên tự sát đi! Xuất thủ tổn thương ngươi, bẩn tay của ta!

Đôi mắt Úy Trì Trường Phong chớp động, khí tức bén nhọn nhanh chóng bao phủ Tô Dật.

- Này, người ta nói trước một câu! Muốn đánh thì tránh xa một chút nha! đừng hủy Linh Bảo Các của ta!

Cảnh Bách Hoa nói xong, lắc cái hông một cái, lập tức đi qua các bên.

- Đệ đệ, tỷ tỷ coi trọng ngươi! coi như đây là trận chiến nhỏ nhỏ cho ngươi làm nóng người trước khi Thiên Phong Bài Vị Chiến diễn ra đi! Cố lên!

Nguyên khí truyền âm yếu ớt truyền vào trong lỗ tai Tô Dật.

- Ta đi!

Nghe vậy, Tô Dật liền mắng Cảnh Bách Hoa một trận.

Nghĩ lại ban đầu chính mình muốn tới tìm Úy Trì Trường Phong, nên khi nhìn Thánh Hỏa thì thầm cùng Úy Trì Trường Phong ở bên kia, khóe miệng Tô Dật nổi lên một tia hàn ý.

- Chính là ngươi vây công Man thành cùng Bá Vương tông sao?

Trong mắt tràn đầy sát ý, xương cốt cả người Tô Dật tản mát ra thanh âm đùng đùng, âm thanh mãnh liệt biểu thị lửa giận của Tô Dật đã nhanh chóng tăng lên.

- Đáng tiếc! cuối cùng trò chơi mèo bắt chuột cũng không có bắt được ngươi! Thế nhưng không sao cả, gặp ngươi ở chỗ này, thì giải quyết luôn vậy?

Úy Trì Trường Phong phát sinh tiếng cười quái dị, tiếng cười âm hàn lập tức chuyển hóa thành sát ý lăng liệt, đôi mắt khẽ nâng lên, ánh mắt chăm chú rơi vào trên người Tô Dật.

- Nhược Hi sư muội, nhìn cho rõ, ta mới là người đàn ông chân chính của nàng, chứ không phải Tuyết Hồng Lâu!

Trong nháy mắt những lời này đã trọc giận tất cả mọi người, không riêng gì những thánh tử thánh nữ mở to hai mắt.

Mà ngay cả bản thân Liễu Nhược Hi cũng run rẩy chấn động, hơi chao đảo một cái như điện giật.

Dường như Liễu Nhược Hi trong mắt Tô Dật đã càng ngày càng xa, Tuyết Hồng Lâu nhẹ nhàng đỡ lấy Liễu Nhược Hi, nhíu mày, tựa như đang quan tâm.

- Lại cho ta thêm một cái lý do diệt Thánh Sơn ngươi! Úy Trì Trường Phong, chết đi!

Trên khuôn mặt Tô Dật hiện ra từng trận hàn ý, đôi mắt khẽ nâng lên, khí tức mịt mờ tràn ngập ra.

Úy Trì Trường Phong ở phía đối diện cũng không dám khinh thường, mệnh lệnh Thánh Hỏa lui về sau, nguyên khí màu vàng óng trên hai tay phun ra.

Trong nháy mắt, thân hình vọt tới trước người Tô Dật giống như là một tia chớp.

- Tốc độ thật nhanh!

Quả nhiên Nguyên Hoàng bát trọng Thánh Sơn lợi hại, trong lòng Tô Dật có chút chấn động, lúc này Phù Diêu Bách Biến Bộ cộng thêm Vô Song Long Thiểm, huyễn hóa ra bốn đạo hồn ảnh!

- Rất mạnh!

Trong lòng Tô Dật hiểu rõ, Úy Trì Trường Phong làm đại thánh tử cũng không phải là người ngu ngốc.

- Xuy xuy!

Bốn tiếng xé gió nhanh chóng vang vọng, ba động trong không gian nhanh chóng rung chuyển ra, dưới vô số uy áp linh hồn, những sóng gợn vô hình bao phủ Úy Trì Trường Phong.

- Chút tài mọn! Phá!

Thân hình Úy Trì Trường Phong xoay tròn tại chỗ, hầu như trong nháy mắt, liền xoắn nát bao vây linh hồn của Tô Dật.

- Ầm ầm ầm ầm!

Bốn đạo âm thanh bạo liệt rơi xuống, bầu trời tràn ngập sát khí kim sắc trực tiếp hóa thành một đạo chưởng ấn to lớn, trùng kích lên chân thân Tô Dật.

- Quả nhiên, ở trước mặt cường giả có tu vi chênh lệch quá nhiều, Vô Song Long Hiểm còn chưa đủ nhìn!

Tô Dật thầm than một tiếng.

Đồng thời, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ở quanh thân tràn ra một đạo văn lộ bạch sắc, bao phủ lên hai tay Tô Dật, thân thể lộn về phía sau một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát chưởng ấn của Úy Trì Trường Phong.