← Quay lại trang sách

Chương 1950

Lúc đầu, mình được Đoan Mộc Kình Thiên tặng cho Phù Diêu Bách Biến Bộ ở trong rừng rậm Man Yêu, trong lòng Tô Dật đã rất chờ mong.

Bởi vì dựa theo tin tức tu luyện, Tô Dật biết tốc độ cuối cùng của Phù Diêu Bách Biến Bộ tuyệt đối có thể nói là khủng khiếp.

Nếu có thể tu luyện tới cực hạn, cộng thêm thực lực bản thân cũng hoàn toàn có thể xé rách không gian, xuyên qua không gian, còn có thể tập trung hai cánh, lên như diều gặp gió, thật sự làm được gió lốc biến đổi, bay lên trời cao!

Chỉ là bây giờ Tô Dật vẫn luôn ở trong quá trình đuổi và giết, có thể làm được hai cánh cũng là rất có hạn, mắt thường có thể thấy được.

Đặc biệt sau khi có Vân Ảnh Đạp Sương, ở trong thực chiến càng có thân pháp võ kỹ để dựa vào, nên chưa từng thật sự nỗ lực tu luyện Phù Diêu Bách Biến Bộ.

- Một chiêu thân pháp võ kỹ mà trước đó ngươi dùng để né tránh áp lực của ta có chút kỳ diệu, đó là từ đâu ra vậy?

Giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên mang theo sóng lửa rót vào trong tai của Tô Dật.

Nguyên khí trong kinh mạch nhanh chóng chuyển động, Tô Dật tập trung tất cả nguyên khí về trong ngực, ở trong gió hét lên với Đoan Mộc Kình Thiên.

- Cũng là một vị cao nhân tiền bối dạy ta, dùng cho thực chiến vô cùng hữu dụng, nhưng chạy đường dài thì Phù Diêu Bách Biến Bộ càng hữu hiệu hơn!

Đoan Mộc Kình Thiên khẽ gật đầu nhưng không xoay người lại, giọng nói tang thương nhanh chóng vang vọng không gian, áp lực tản ra khiến mây bay đi.

- Lúc đó, Phù Diêu Bách Biến Bộ được một vị cường giả Nguyên Vực cảnh đổi lấy một món bảo bối của Ngự Thiên cung ta, thân pháp võ kỹ hoàng phẩm thực sự không tính là quá kém, luyện đến mức cao nhất thì tuyệt đối không thể tệ hơn thứ ngươi dùng kia! Tốc độ đến cực hạn, còn có thể xé rách hư không! Tiểu tử, mấy ngày qua ngươi cứ tu luyện Phù Diêu Bách Biến Bộ đi! Ta dẫn ngươi đi một chỗ!

Đoan Mộc Kình Thiên dứt lời lại dẫn theo Tô Dật đi tới một chỗ đỉnh sơn cốc, dưới yêu khí trùng thiên, một mùi thú hoang nguyên thủy tanh tưởi nhất thời xông tới.

Tô Dật chấn động, liếm đôi môi khô khốc, dưới sự ra hiệu của Đoan Mộc Kình Thiên, hắn bắt đầu thu lại khí tức, tránh người, quan sát tình hình trong sơn cốc.

Dưới sơn cốc có mười con Man Yêu thú với yêu khí tràn ngập, mỗi con Man Yêu thú đều dài mấy trượng, da thịt giống như tường đồng vách sắt hiện lên ánh sáng kim loại rực rỡ, mặt trời chiếu thẳng xuống, lóe lên từng lằn sáng cùng uy thế khiếp người!

- Ngao!

Tiếng thú gào chấn động trời cao, sơn cốc cũng chấn động!

Trong mắt mỗi con Man Yêu thú đều lóe lên ánh sáng màu đỏ, răng nanh rất lớn chĩa thẳng vào trời đất, chỉ mới tới gần đã có thể cảm giác được một yêu khí cuồng bạo như muốn ăn sống nuốt tươi.

Hai tay, hai chân to khỏe đi tới đi lui trên mặt đất rạn nứt, giống như đất rung núi chuyển, từ trong mũi hiện ra từng luồng yêu khí, giống như cơn bão điên cuồng, xé nát không gian đang chấn động xung quanh!

- Ầm ầm!

Một con yêu thú rất lớn trực tiếp húc vào một tảng đá lớn, đá lớn chia năm xẻ bảy giống như chém dưa thái rau.

Đá vụn bắn lên trời giống như đạn pháo, lại chẳng khác nào thiên thạch nặng nề đập xuống mặt đất, nhanh chóng tạo ra từng cái hố to, hố nhỏ.

Trong không khí nhất thời tràn ngập sự sát phạt đẫm máu, dã tính mãnh liệt nóng nảy thể hiện ra trong từng tiếng gầm thét giận dữ.

Tô Dật cố ý vận dụng nguyên khí truyền âm, ánh mắt sáng rực, nhìn về phía Đoan Mộc Kình Thiên.

- Tiền bối, những Man Yêu thú làm sao có thể nóng nảy như vậy?

Đoan Mộc Kình Thiên khẽ nói cười, hai tay đan vào nhau để ở sau gáy, dựa vào vật yểm hộ nói:

- Môi trường ở đây khô nóng, những Man Yêu thú cấp thấp trở nên nóng nảy cũng là rất bình thường, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là ta bắt thiếu chủ của bọn họ!

Sau đó, Đoan Mộc Kình Thiên chỉ vào bụng và nhếch mép cười quỷ dị, khẽ nói:

- Thịt mà ngươi vừa nướng cho ta ăn, chính là thiếu chủ của bọn họ!

Tô Dật lập tức muốn rơi tròng mắt, miệng há to đầy kinh ngạc.

- Những yêu thú đều có tu vi Yêu Tông cảnh, ngươi lại có thể bắt được thiếu chủ của bọn họ!

Tô Dật lại nhìn về phía dưới sơn cốc, nhìn kỹ, quả nhiên mỗi con Man Yêu thú thoạt nhìn rất nóng nảy, nhưng vẫn loanh quanh một chỗ rất có quy củ, không ngờ là đang tìm thiếu chủ đại nhân của chúng.

Trong lòng hắn lập tức xuất hiện một dự cảm không tốt, Đoan Mộc Kình Thiên dịch lại gần, dùng nguyên khí khẽ nói.

- Ta làm vậy cũng là muốn khổ luyện của ngươi đấy? Ta có thể dễ dàng sao?

- Ta!

Tô Dật lập tức có cảm giác da đầu nổ mạnh, lại bị Đoan Mộc Kình Thiên nhấn xuống, ánh mắt nghiêm túc quan sát trên thân Tô Dật.

- Tiểu tử, ta biết ngươi có bản lĩnh làm cho Man Yêu thú thân thiết thần phục ngươi, nhưng nếu ngươi dám sử dụng ở trên thân những con Man Yêu thú Yêu Tông cảnh nóng nảy này, vậy ngươi chính là tự tìm chết! Những Man Yêu thú cấp thấp cũng tương đối thích hợp với ngươi đấy!

Trong lòng Tô Dật bắt đầu nói thầm, Yêu Tông cảnh! Đây chính là Yêu Tông cảnh đấy!

Kẻ địch mạnh nhất mà mình gặp được cũng chỉ là cường giả Nguyên Tông cảnh, dưới sơn cốc bây giờ liền có mười mấy con cường giả Yêu Tông cảnh!

Hắn vẫn đang suy nghĩ, giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên lại truyền tới, nói cho Tô Dật biết tin tức của những Man Yêu thú này.

Tường kép thời không mặc dù là đất cằn sỏi đá, rất không thích hợp cho loài người ở lại, nhưng đối với một vài Man Yêu thú có năng lực sinh tồn rất mạnh thì không thành vấn đề.

Mà bởi vì những Man Yêu thú này có năng lực sinh tồn mạnh mẽ, có đặc biệt pháp môn để hấp thu luyện hóa năng lượng thiên địa, tu vi bình thường đều có thể mạnh hơn Man Yêu thú Thiên Man không chỉ một cấp.

Lại bởi vì trong tường kép thời không, Man Yêu thú có thể có cơ hội biến hóa quá ít, bình thường đều sẽ lấy hình thái bản thể ra ngoài hoạt động.

- Ta nói đủ rõ ràng chưa?

Đoan Mộc Kình Thiên mỉm cười, gương mặt đẹp trai và lạnh lùng, sợi tóc bạc bên tóc mai ánh lên, kèm theo một khí tức yêu dị.

Lúc này trong đầu Tô Dật đang nhanh chóng tìm kiếm Phục Yêu Huyễn Diệu Điển, cho dù là Thiên Man Đại Lục không có Man Yêu thú, cho dù có thể tìm được cùng loại, cũng sẽ tốt hơn so với không hề chuẩn bị gi!

- Trời ạ, đây là Man Yêu thú gì vậy! Sao dưới da còn hiện lên ngọn lửa chứ!

Trong mắt Xích Phi Hồng lộ vẻ kinh sợ, vô cùng chấn động.

Bỗng nhiên, trong lòng Tô Dật lập tức chợt thấy giá lạnh, ngay cả lão hồ ly như Xích Phi Hồng cũng không biết, hắn chỉ có thể binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn!

Tô Dật hít sâu một hơi, nặng nề khẽ gật đầu, mắt vừa ngước lên đã lóe ra ánh sáng lạnh.

- Vậy thì tới!

Một giây tiếp theo, Tô Dật cảm giác sau lưng bị đẩy mạnh, hắn lập tức bay ra.

Tô Dật không hề do dự, cả người hóa thành một ánh lửa bay qua đỉnh đầu của Man Yêu thú, nện mạnh vào một bãi đất trống trên sơn cốc.

Khi tiếp tục nhìn về phía Đoan Mộc Kình Thiên, trong mắt Tô Dật đầy bối rối, nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, làm ký hiệu không gặp lại.

- Tiểu tử, nghe này, khi những con Ngũ Túc Kim Viêm Thú tấn công ngươi, ngươi không thể đánh trả, chỉ được vận dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ để tiến hành tránh né! Lại càng không cho phép vận dụng công phu kỳ lạ kia của ngươi, bằng không, ta sẽ có cách khiến cho chúng trở nên điên cuồng! Đến lúc đó, mấy chục con Nguyên Tông cảnh, ta muốn cứu ngươi cũng tốn sức đấy!