Chương 1952
Đi!
Tô Dật gào to lên, cánh lửa phía sau đập với tần suất đột nhiên nhanh hơn, tốc độ cũng lập tức tăng vọt lên vô số lần, bay nhanh về phía khoảng trống!
Nếu có người ở đây, nhất định có thể kinh sợ sởn tóc gáy, ở thời điểm sắp tử vong như vậy, Tô Dật lại có thể dựa vào thân pháp võ kỹ để ứng phó thành thạo!
Trong nháy mắt, hơn nửa ngày đã qua, trong sơn cốc có một giọng nói nặng nề tang thương lại truyền đến, lập tức át đi tiếng gầm của Ngũ Túc Kim Viêm Thú.
- Xem ra phải tăng thêm khó khăn cho ngươi mới được. Tiểu tử, cố gắng tiếp đi!
- Ầm!
Bỗng nhiên, một áp lực rất nặng nề cuốn tới, ở trên đỉnh đầu nhanh chóng ép xuống!
Ánh mắt Tô Dật nhất thời nghiêm lại, hắn đã hứa với Đoan Mộc Kình Thiên không sử dụng Hỗn Nguyên Chí Tôn Công Tô Dật, không có cách nào, toàn thân chỉ có thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển Ngự Thiên Quyết, duy trì thần chí tỉnh táo.
Trong ánh mắt sắc bén uy nghiêm đáng sợ, Tô Dật ngẩng đầu, khí tức trở nên cuồng bạo và khát máu, trong miệng gầm lên đầy phẫn nộ, chủ động bay nhanh về bầy thú phía dưới.
Cùng với bị ép phải lùi về, không bằng chủ động tấn công!
- Đồ ngu xuẩn, tới đi! Giết gia gia ngươi đi!
Đám thú phía dưới liên tục gầm rú, cảm giác được sát khí của Tô Dật dao động, chúng lập tức ngạc nhiên, trong phút chốc, những tiếng rống càng thêm thảm thiết lại điên cuồng vang vọng tới tận trên mây xanh, giống như tiếng nổ lớn.
Tô Dật không ngừng di chuyển, tốc độ cũng đang không ngừng nhanh hơn, bên trong sơn cốc, mấy chục con Man Yêu thú Yêu Tông cảnh giống như núi nhỏ đều nghiền ép về phía Tô Dật.
- Vèo vèo!
Cơ thể không ngừng trầm xuống, mãi đến khi bắt đầu bay sát đất, trong mắt Tô Dật chợt bắn ra tinh quang, đột nhiên tăng tốc độ cao đến cực hạn, bay song song.
Khí tức lạnh giá khiếp người không ngừng phun mạnh ra ngoài, xuyên qua khe hở giữa bầy thú, Tô Dật giống như tinh linh lửa quay vòng.
- Vù vù!
Khoảng không xung quanh có năng lượng lửa cuộn trào mãnh liệt nhưng đã rất khó có thể vây khốn được Tô Dật, khi Tô Dật giống như cá lội nhanh chóng lướt qua bầy thú, một thế lớn lực trầm không thấy bóng dáng tấn công về phía bụng Tô Dật!
- Ầm!
Đòn nghiêm trọng giống như long trời lở đất vậy, chỉ một thoáng đã chịu đòn nghiêm trọng Tô Dật cảm giác như bị đạn pháo đánh trúng, ngũ tạng lục phủ đều tập trung lại một chỗ.
Trong tâm hồn nhất thời trống rỗng, cảm giác choáng váng, thân hình cơ bắp cực lớn của Tô Dật không ngừng lảo đảo trong rừng!
- Tiểu tử, tập trung tâm thần, năm ngón chân của Ngũ Túc Kim Viêm Thú là năng lượng công kích của nó, nhịn xuống!
Tô Dật cắn chặt hàm răng, tay lướt qua vết thương nặng nề trên ngực, có cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho Tô Dật lập tức tỉnh lại.
Đồng thời, cánh lửa phía sau Tô Dật lại ngưng tụ và rời đi nơi khác, cơ thể Tô Dật không ngừng xoay quanh trong núi cơ bắp, kinh mạch trải rộng trong cơ thể, nguyên khí nhanh chóng chuyển động, khí tức lại tăng vọt ra.
Trong đầu Tô Dật bây giờ chỉ có một mục tiêu, chính là trốn!
Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lùng, không rảnh bận tâm tới bị thương nặng do đòn đánh vừa rồi, Tô Dật nhanh chóng kết thủ ấn, Vân Ảnh Đạp Sương nhanh chóng phát động qua, một khí lạnh như băng nhanh chóng ngưng tựu trước người, lập tức hóa thành băng tuyết di chuyển có thể thấy được rõ ràng.
Cả người Tô Dật bị băng tuyết giống như ánh sáng bao vây, lập tức hóa thành tàn ảnh xuyên qua thế tấn công của Ngũ Túc Kim Viêm Thú.
Tô Dật kéo dài một đoạn, lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nóng cháy, chân mày trực tiếp nhướng lên.
- Ngũ Túc Kim Viêm Thú, tự tìm chết đi!
Sau khi hét lên, nguyên khí của Tô Dật cuồn cuộn trào ra, bước chân điểm nhẹ lướt đi trong hư không, nhất thời khí nóng dưới chân bốc lên mãnh liệt, trực tiếp vọt vào trong bầy thú.
Hiểu rõ cách thức công kích của Ngũ Túc Kim Viêm Thú, lần này Tô Dật cố gắng hoàn toàn nâng cao tinh thần, nhanh chóng ứng phó với thế tấn công che trời lấp đất.
- Ầm ầm ầm!
Lại một lần nữa trực tiếp giao phong, cánh lửa phía sau Tô Dật nhanh chóng xoay chuyển đến cực hạn, trong đầu đã hiểu Phù Diêu Bách Biến Bộ đạt tới một đỉnh cao mới!
- Kim mộc thủy hỏa thổ, ngũ hành tương xung tương khắc, Thất Tinh sáng ngời, Thiên Cương rất có uy lực, thiên động địa chuyển, gió lốc bay thẳng, ngàn dặm có trăm nghìn thay đổi, khiến ta phi tiên, chân quang bồi hồi, cưỡi rồng bay lên trên không, nhật nguyệt cùng sáng, trái có tia điện lướt qua, phải điều khiển sét đánh xuống, vạn tà trên mặt đất đều nằm sấp...
- Xèo xèo!
Đàn thú nhìn tránh né Tô Dật thản nhiên, trong miệng thì thào không ngừng, cảm giác khí thế đang không ngừng bạo phát, lực lượng cũng có thể nói đến tình trạng hủy diệt, nhất thời trong miệng có ngọn lửa phun ra, khí thế càng thêm hung hãn!
Trên không trung, ngọn lửa vô tận hình thành trận gió lốc năng lượng giống như hàng nghìn hàng vạn thú triều cuốn tới!
Mà giờ phút này, Tô Dật đạp trên hư không, trước người có quang ảnh trùng điệp, ý thức rót vào trong thân pháp, tất cả mọi thứ trước người trở nên cực kỳ chậm chạp, khi lại ngước mắt, thủ ấn huyền ảo đã được ngưng tụ ở trước người Tô Dật.
- Thừa Long Trắc Không, Phù Diêu Bách Biến!
Ánh mắt lạnh lùng cùng thần quang bao phủ, dâng lên vòng thần quang thuộc tính hỏa, khí tức Tô Dật đáng sợ đến cực hạn, hai cánh lửa đỏ phía sau lại không ngừng biến hóa, màu sắc từ lửa đỏ chuyển thành trong suốt, cũng đang không ngừng thu nhỏ lại phạm vi, giống như một đôi cánh cực nhỏ, khiến người ta khó có thể phát hiện ra!
- Phá!
Lúc này Tô Dật đã tiến vào sơn cốc đủ một ngày, nguyên khí toàn thân hung bạo, lập tức xuyên qua bầy thú.
- Tiểu tử này còn có ngộ tính kinh người như vậy, cứ theo đà này, hừng đông ngày mai lại tu luyện tới cực hạn, hoàn toàn có thể thêm khó khăn!
Đoan Mộc Kình Thiên dựa trên tảng đá lớn, ánh mắt có chút chấn động kinh ngạc, thiên phú và thực lực máu thịt của Tô Dật cũng làm cho người đứng đầu Thiên Man phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
Trơ mắt nhìn Tô Dật không ngừng bị đánh trúng, lại không ngừng đứng lên, chật vật đồng thời khí tức cũng càng lúc càng trầm ổn, hơi nóng cuốn ra trời đất chấn động cả bầu trời.
Trong mắt Đoan Mộc Kình Thiên hoàn toàn không thương hại, xoay người biến mất ở một hướng khác.
- Vèo vèo vèo!
Dưới màn đêm sâu thẳm, bên trong sơn cốc không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh, không gian xung quanh vặn vẹo nổ tung, trực tiếp ép về phía hư không yên tĩnh!
Buổi tối ở Tam Ô Vực lạnh hơn bất kỳ nơi nào khác trên Thiên Man vực. Trong sơn cốc, sương sớm còn chưa ngưng tụ lại bị hơi nóng làm cho trực tiếp bốc hơi và biến mất!
Liên tục rèn luyện và xuyên qua xuyên lại cả đêm, từ lúc mới bắt đầu còn nhiều trúc trắc, sau đó càng qua lại tự do, Tô Dật không ngừng thử, ngực nhiều lần trúng đòn nặng mà bắt đầu lõm xuống.
Tô Dật lại không quan tâm tới tất cả những điều này, hai mắt đỏ ngầu, tu luyện bước vào cảnh giới quên luôn chính mình, đã mất cảm giác đau, toàn thân có phù văn huyền ảo khó dò không ngừng ngưng tụ ra.
- Phụt phụt!
Tô Dật lại lảo đảo lùi lại mấy trăm thước, mỗi lần lùi về phía sau, trên mặt đất của sơn cốc đều rạn nứt, hiện ra từng khe nứt khủng khiếp.
Cơ thể rõ ràng đã căng cứng đến cực hạn, Tô Dật lại luôn có thể ép ra năng lượng từ trong kinh mạch và đan điền, hai đầu gối rõ ràng đã run rẩy không ngừng, nhưng chỉ cần có chút sức lực, Tô Dật sẽ lại xông vào trong bầy thú!
Cứ tuần hoàn như vậy, đêm tối của Tam Ô Vực dần dần biến mất, bầu trời dần sáng lên, phía xa có chấm nhỏ thưa thớt treo cao, ba mặt trời như ẩn như hiện phía sau đám sương.