← Quay lại trang sách

Chương 2032

Từng luồng sóng âm khiến gợn sóng không gian vỡ tung, hoá thành thế công đánh về phía Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu.

- Ngao!

Bát Bộ Pháp Vương nháy mắt đứng lên, thân ảnh to lớn như đình viện che khuất bầu trời, toàn thân tràn ngập kim quang, năng lượng kinh khủng hoá thành khí tức huỷ diệt, ngưng kết hư không.

- Chết đi!

Thanh âm già nua lại bay ra.

- Ầm ầm!

- Ầm!

Đột nhiên tám tay Pháp Vương cùng ra, tám loại ánh sáng Thánh khí cùng xoay tròn, một luồng khí tức cực kỳ cường hãn tràn ngập quanh không trung.

Tám tay nhấc lên trực tiếp nghiền nát không gian, từ chỗ cánh tay lăng không chảy ra tám dải lụa màu vàng óng cực đại.

Tám tấm lụa lăng không mà tới, không gian ven đường bị vỡ nát từng khúc!

Sau năng lượng quang trụ kinh khủng, Pháp Vương rủ đầu xuống, hai đồng tử tỏa ra thần quang kinh thiên động địa.

Chỗ lướt qua tràn ngập kim quang, bên trong dãy núi Thiên Phong đều bị bao phủ một loại khí tức tuyệt đối trang nghiêm bá đạo.

- Ầm.

Trong nháy mắt, vô số tiếng nổ trầm thấp vang vọng khắp không trung, đỉnh núi nổ tung, cây cối sụp đổ.

Bầu trời cùng mặt đất như hòa lẫn vào nhau, trong không gian lớn như vậy, từng vết nứt như mạng nhện nhanh chóng tràn ra.

- Phốc!

Tuyết Hồng Lâu đứng sau lưng Tô Dật, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, không như Tô Dật, Tuyết Hồng Lâu là Nguyên Hoảng cảnh lại có thể chèo chống tới bây giờ đã là kỳ tích.

- Ngũ Thánh tử!

Lý Linh xông ra khỏi đám người, đứng ở chỗ cao nhất, cương phong nhanh chóng rạch ra mấy đường lớn trên thân thể, cố nén đau đớn, che miệng hét lớn.

Không ngừng lắc đầu, Lý Linh quay đầu nói với cường giả Thánh Sơn:

- Các ngươi mau cứu Ngũ Thánh tử! Mau cứu Ngũ Thánh tử!

Vừa nói vừa rơi nước mắt, thân thể mềm mại lay động, từng vị cường giả Thánh Sơn nhìn nhau, đều cúi thấp đầu.

- Không phải các ngươi ủng hộ Ngũ Thánh tử sao? Thấy chết không cứu? Đây chính là Thánh Sơn sao? Đúng là đồ bỏ đi!

Ánh mắt Lý Linh lo sợ không yên, liếc nhìn khuôn mặt mỗi một vị Thánh Sơn, nhất thời khẽ nhíu mày, trên khoé miệng mang theo vẻ thất vọng, nàng cười lạnh.

- Được! Các ngươi không cứu, ta đi cứu! Ta đi cứu Ngũ Thánh tử!

Hít sâu một hơi, Lý Linh nhìn gợn sóng không gian bên trong vòng chiến bay vút ra, như lưỡi đao duệ kim, Lý Linh nâng nguyên khí dưới chân, nhưng trong nháy mắt lại bị một hắc ảnh đè xuống.

Cùng lúc đó, Cổ Nhạc cùng Long Phá Sơn đi tới bên người Lý Linh, khuôn mặt ngưng trọng, mặt mũi hiền lành trở nên vô cùng nghiêm túc, Cổ Nhạc thấp giọng nói.

- Nha đầu, đừng đi chịu chết! Đi xem Nhược Hi trước đã!

Trước ngực Lý Linh nháy mắt chập chờn bất định, quay đầu đi, bên ngoài đám người, Độc Cô Vũ Mặc đang trị thương cho Liễu Nhược Hi.

Lúc này mới từ Kim Nguyên đại trận đi ra, sắc mặt đã hồng nhuận không ít.

Nhất thời Lý Linh nhếch môi đỏ chạy về chỗ Liễu Nhuọc Hi, vẻ mặt khẩn trương ngồi xuống nắm chặt tay Liễu Nhược Hi.

Ngồi xổm ở bên cạnh Liễu Nhược Hi, Lý Linh có thể cảm giác được khí tức trên người nàng đang phát sinh biến hoá, một luồng ý vị thâm thuý mênh mông từ trong lỗ chân lông bộc phát ra, liên tiếp đẩy Lý Linh về phía sau.

Lại nhìn về phía Độc Cô Vũ Mặc, lại đang ở trong trạng thái tiêu hao nguyên khí với tốc độ nhanh chóng tới mức khoa trương.

Ánh mắt Lý Linh khẽ giật mình, sau lưng lúc này lại vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.

- Ầm ầm!

Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vòng chiến kim sắc, bên trong cuồng phong gào thét, ánh sáng kim sắc như thần huy phổ chiếu khắp nơi, mười tấm lụa kim quang bị vòng sáng kim sắc trước người Tô Dật ngăn cản.

Hư ảnh Tuyết Hồng Lâu dường như đã dung hợp lại với không gian kim sắc, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được sự tồn tại của hắn.

- Ầm ầm!

Toàn thân Tô Dật đã dâng lên một vòng sáng màu vàng nhạt, ánh sáng cuồn cuộn, mắt trần có thể thấy, so với vòng sáng trước người càng thêm chắc chắn hơn.

Kim quang hiện ra trên đỉnh đầu, chân đạp hành vân, một tiếng nổ vang lên.

Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu mở mắt ra, kim quang toàn thân nháy mắt dung hợp, nhất thời kim quang càng thêm khủng bố vội tuôn ra bao phủ hai người bên trong.

- Vù~~

Khí tức thần thánh hiển thị rõ bên trong vòng sáng màu vàng nhạt, sắc mặt Tuyết Hồng Lâu trong nháy mắt cũng trở nên bình tĩnh, một loại Thánh Vương khí trước nay chưa từ có xông lên thiên không.

Khoé miệng Tô Dật câu lên, ánh mắt rơi về phía hư ảnh Pháp Vương kim sắc phía xa, quanh thân trong nháy mắt tràn ngập một luồng khí tức kinh khủng kịch liệt.

Lúc này, Đoan Mộc Kình Thiên vừa đè Lý Linh lại cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn đứng bên ngoài vòng chiến, trong mắt Đoan Mộc Tiểu Mạn hiện lên một chút nghi hoặc.

Trong nháy mắt, khí tức cả người Tô Dật liền có chút biến hoá long trời lở đất, khí tức viễn cổ vốn thê lương cẩn trọng lại như hoàn toàn dung hợp với Thánh Vương khí xung quanh!

Tựa như thiên sinh thiên trường, có độ thân mật cực kỳ phù hợp.

- Rốt cục có chuyện gì?

Đoan Mộc Tiểu Mạn nói nhỏ.

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên bên trong hắc bào càng khó ức chế kích động, thấp giọng nói ra.

- Tiểu tử Tô Dật này, sớm đoán được thanh kiếm kia chính là Thánh Đế Quân Vương kiếm! Cũng là Thiên Phong thần kiếm! Nếu như ta đoán không lầm, Tuyết tiểu tử cũng là một nửa khối Kim Trấn Thiên thạch! Thánh Vương khí xuất thế!

Nghe vậy sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn hoàn toàn biến đổi, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Kình Thiên, thân thể vô ý thức khẽ động.

Ý nghĩ kinh hãi thế tục cỡ này cũng chỉ có Đoan Mộc Kình Thiên mới nghĩ ra được, nhất thời Đoan Mộc Tiểu Mạn như trút được gánh nặng, khoé miệng mỉm cười.

- Hắn luôn mang tới cho ta rất nhiều niềm vui, cũng như ngươi năm đó!

Đoan Mộc Kình Thiên liếc mắt, bên trong hắc bào rõ ràng có chút chua xót, thấp giọng nói.

- Luôn có cảm giác tiểu tử Tô Dật này chiếm tiện nghi của ta, hắn có lai lịch to lớn, lại có thiên phú trời ban, có thể chịu đựng năng lượng Kim Trấn Thiên Thạch, nhưng cũng không thể chống đỡ được bao lâu, một lát chúng ta phải nhanh chóng xông vào.

Nhìn qua Tô Dật bên trong vòng sáng kim sắc trong vòng chiến, sắc mặt Đoan Mộc Tiểu Mạn nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Đúng vậy! Thánh Sơn còn có một lão gia hoả chưa đi ra.

- Ầm ầm!

Bên trên hư không, Tô Dật nhẹ nhàng cầm Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay, như cành lá cùng một thể, biến nặng thành nhẹ nhàng, thấp giọng nói ra.

- Kết thúc! Hai vị lão tặc! Để các ngươi biết thế nào là Thánh Vương khí chân chính!

- Cái gì?

Thánh Phong và Thánh Quân nhất thời như gặp phải quỷ, Thánh Vương khí bán bộ Nguyên Thiên lại lần nữa ngút trời.

Thân ảnh Bát Bộ Pháp Vương trong nháy mắt đi tới gần Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu mấy trượng, thân thể khổng lồ mơ hồ có cảm giác sợ hãi với Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu.

Thân thể to lớn như đình việc che lấp thiên địa, nuốt mây nôn trăng, năng lượng thuộc tính kim hung hãn tràn ngập thiên địa, lại không có cách nào làm theo ý như trước.

Bên trong hư ảnh, ánh mắt bén nhọn của Thánh Phong và Thánh Quân liên tục xuất hiện dị động, Thánh Phong lớn tiếng phẫn nộ quát.

- Tên nhóc miệng còn hôi sữa, dùng yêu thuật gì? Dám ảnh hưởng tới chân thân Pháp Vương của ta!

Phía trên hư ảnh Pháp Vương, Thánh Phong và Thánh Quân cường thế đã luống cuống áp chế tâm thần xuống, dựa vào năng lượng linh hồn tuyệt cường huy động chân thân Pháp Vương.

Thánh Vương khí tập thiên giết địa lại lần nữa phá không mà tới, tám tấm lụa công kích to lớn vượt qua tầng tầng gợn sóng nổ tung về phía Tô Dật.