← Quay lại trang sách

Chương 2087

Chữa trị ở Vô Lượng môn hai ngày, thời gian nhanh chóng trôi qua.

Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong bí huyệt thạch thất đã lâu không có động tĩnh.

Đêm đến, gió biển vắng lặng, mái tóc đen suôn dài của Hàn Vũ Nhu như thác nước, ánh mắt như sao lấp lánh, da thịt dưới ngân hoa chiếu rọi như son, xinh đẹp nhẹ nhàng.

Nhưng bây giờ nàng không có tâm tư thưởng thức cảnh biển đêm tuyệt mỹ này, cả trái tim đều treo trên người Tô Dật bên trong mật thất.

Nhón mũi chân, nhướng cổ nhìn vào bên trong mật thất, trong lòng vô cùng lo lắng.

Không biết bên trong Tô Dật khôi phục thế nào rồi, có gặp phải khó khăn gì không? Hàn Vũ Nhu không ngừng đặt câu hỏi, mày luôn nhíu chặt.

- G rào.

Bốn phía thoảng thoảng mùi gió tanh nhàn nhạt, giống như cú vọ xẹt qua chân trời, thổi bay cao mái tóc của nàng.

Thân hình Hàn Vũ Nhu chậm rãi đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, trên gương mặt non mềm hiện lên ai oán nhàn nhạt.

Nhớ lại trước đó, tin tức đại hôn ở Ngự Thiên cung truyền đi khắp nơi, cho dù ở trong cung, nàng cũng có thể nghe được.

Mấy ngày nay, cả người nàng như cái xác không hồn, cảm thấy bị thương tổn, chính nàng cũng không biết đã động tâm với người đàn ông này từ khi nào.

Lần gặp gỡ ở Khóa Vân quận, hay khi hắn anh dũng cứu nàng trong Chấn Tiền phong? Cường dũng đoạt được vị trí thứ nhất trong thi đấu Ngự Thiên Hồn, hay đủ loại thần tích thiên tài truyền miệng?

Đối mặt với một người luôn hờ hững như vậy, lại luôn muốn quan tâm tới suy nghĩ trong lòng hơn ai hết, cho dù liều tính mạng cũng muốn bảo vệ người trong lòng, chỉ sợ không ai không động lòng.

Hàn Vũ Nhu từ nhỏ vẫn luôn được Hàn Vũ Long nâng niu trong lòng bàn tay, tự nhiên cũng mơ hồ đi tìm người trong lòng có thể bảo vệ nàng.

Cho dù Tô Dật đã thành hôn, khi biết hắn có chuyện, Hàn Vũ Nhu cũng vội vã chạy tới trước tiên.

Lúc đó trong đầu Hàn Vũ Nhu chỉ có một suy nghĩ, muốn dẫn Tô Dật yên ổn trở về, cho dù mọi thứ chỉ là mong muốn đơn phương của nàng.

Trên bầu trời đêm thâm thúy, tĩnh mịch kéo dài, trong ánh sáng chói lọi, Hàn Vũ Nhu liên tục lắc đầu, không muốn bản thân lại tiếp tục suy nghĩ những vấn đề này.

Qua hơn nửa buổi, gió biển cũng đã dừng lại.

Hàn Vũ Nhu thư thái ngẩng mặt lên, lắc đầu tự giễu cười một tiếng, thấp giọng nỉ non nói:

- Vũ Nhu à Vũ Nhu, ngươi cũng thật ngốc! Hắn sao có thể ở lại Vô Lượng môn này? Sao có thể đặt suy nghĩ trên người Hàn Vũ Nhu ngươi?

Nơi xa, một thân hình khổng lồ dường như thở dài một hơi, trong đôi mắt hổ lấp lánh tuôn ra một chút chán nản.

- Ầm!

Bỗng dưng, một mảnh nhỏ không gian sau lưng Hàn Vũ Nhu lan ra từng cơn gợn sóng, chính là Hàn Vũ Long đang nặng nề nện bước tiến về trước.

Trải qua hai ngày, dưới sự kháng cự của Hàn Vũ Long, cuối cùng Vô Lượng môn thống nhất ý kiến, huyết mạch Thượng Long thôn cũng đồng ý tạm thời an bài bên trong Vô Lượng môn.

- Con gái à, Tô Dật còn chưa ra sao?

Nghe giọng nói của phụ thân phía sau, toàn thân Hàn Vũ Nhu run nhẹ, duỗi tay ra giả vờ dụi mắt, nhanh chóng lau đi khóe mắt ướt át, quay đầu mỉm cười nói:

- Vẫn chưa, hôm nay là ngày thứ hai!

Nhìn qua bộ dáng rực rỡ như ánh mặt trời của Hàn Vũ Nhu, Hàn Vũ Long lại cảm thấy ngạc nhiên, lập tức cúi đầu trầm ngâm, nói:

- Không có việc gì, cha đợi cùng con.

Nói xong, Hàn Vũ Long liền kéo bàn tay nhỏ bé của Hàn Vũ Nhu bước vào trong bờ, những con sóng rực rỡ giống như cá bạc trắng, phát sáng đủ màu sắc dưới màn trời.

Hai người ngồi trên bờ cát, nhìn trăng sáng trên trời, Hàn Vũ Nhu ngã đầu lên bả vai Hàn Vũ Long, chóp mũi hơi đau xót, nói nhỏ.

- Cha, chờ Tô Dật ra ta sẽ không ở trong Vô Lượng môn nữa, muốn đi ra ngoài dạo chơi.

Ý tứ Hàn Vũ Nhu, người làm cha sao có thể không biết, muốn ra ngoài chứ không ngồi ngốc bên trong Vô Lượng môn.

Hàn Vũ Nhu được nuông chiều từ nhỏ, Hàn Vũ Long thở dài, làm sao con gái của hắn lại đụng phải một người chí cao ngất, tâm không đặt trên người con bé cơ chứ?

Hàn Vũ Lonh thở dài trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói cực kỳ đè lấp, ôn nhu nói ra:

- Nhu nhi, con nghe cha nói về một chuyện xưa nhé?

- Cha?

Hàn Vũ Nhu ngẩng đầu lên, trong hai mắt mông lung có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

- Lúc trước có người thiếu niên, thiên phú từ nhỏ cực kỳ cao, nhưng thiếu niên này một lòng muốn trèo lên đỉnh cao võ đạo, suốt ngày tìm người tỷ thí, trong một lần rèn luyện ở bên trong bí cảnh, thiếu niên này bị một Man yêu thú Yêu Hoàng cảnh hung hăng giáo huấn một trận, từ đó trên người liền lưu lại một thương thế cực nặng, tu vi lui dần, lúc ấm lúc lạnh.

- Sau đó thì sao?

Ánh mắt Hàn Vũ Nhu khẽ run, đột nhiên phát hiện bên trong mắt hổ Hàn Vũ Long có một chút khác thường.

- Trong tông môn, một ít trưởng bối lại không hề từ bỏ hắn, vì hắn đi tới Vân Châu, tìm kiếm khắp Thiên Man, sau cùng tìm được một thôn xóm cổ xưa. Tương truyền trong thôn xóm cổ xưa này có một loại truyền thừa Thần Thú kỳ lạ, tông môn cùng thiếu niên phí hết tâm tư, cuối cùng trở thành người đạt được truyền thừa, sau được chỉ dẫn tới một nơi gọi là Hỗn Loạn vực, đi tiếp thu truyền thừa Thần Thú!

Hàn Vũ Nhu nuốt nước miếng một cái, cái cổ tú mỹ xinh đẹp hơi co duỗi dưới ánh trăng.

Hàn Vũ Nhu dường như nghe ra một chút chuyện xưa, Hàn Vũ Long rõ ràng đang nói về quá khứ của mình.

- Thế nhưng truyền thừa Thần Thú không dễ dàng như vậy? Thiếu niên đó đã trải qua trăm đắng nghìn cay mới có thể thu được huyết mạch này.

Hàn Vũ Nhu ôm cánh tay Hàn Vũ Long, đầu gối trên bắp tay, thấp giọng nói:

- Cha, rốt cục người muốn nói cái gì?

Khẽ cười một tiếng, Hàn Vũ Long nhẹ thở dài, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn nghiêng qua hòn ngọc quý của mình, nói nhỏ.

- Đúng vậy, thiếu niên này cũng là cha, thôn xóm lúc xưa cũng là Thượng Long cung, Thần Thú truyền thừa chính là Kim Long truyền thừa. Cha muốn nói là, năm đó Vô Lượng môn không từ bỏ cha, cha cũng không hề từ bỏ bản thân, càng không có một chút suy nghĩ trốn tránh, cho dù khó cha cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ.

Hàn Vũ Nhu ngẩng đầu lên, trong mắt phút chốc sinh ra một chút hơi nước gợn sóng, chỉ nghe Hàn Vũ Long kiên nghị nói ra.

- Long gia vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhiều năm qua giẫm đạp Vô Lượng môn dưới chân, lần này lại công khai mời cha qua Hỗn Loạn vực, thật ra rất có thể là một đi không trở lại. Nhưng cha lại không muốn trốn tránh, cửa này nhất định phải đi.

- Cha…

Hàn Vũ Nhu nhướn mày, thì ra Hàn Vũ Long không chỉ đang an ủi mình, còn đang nói với mình, hiện giờ Vô Lượng môn đang gặp nguy cơ.

Nhất thời Hàn Vũ Nhu thương cảm trong lòng, nhào vào trong ngực Hàn Vũ Long, nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Trong đêm tối, lần đầu tiên khuôn mặt Hàn Vũ Long trở nên hiền lãnh, bàn tay thô ráp khẽ duỗi ra, cười nhẹ vuốt tóc Hàn Vũ Nhu, nhẹ nhàng nói.

- Huyết mạch Kim Long không thể so sánh tầm thường, ngay cả Khang lão năm đó là bán bộ Nguyên Thiên cũng thua trong tay mấy lão biến thái của Long gia, một trận chiến này Vô Lượng môn sẽ thua không dậy nổi.