Chương 2276
Trong lòng Long Á biết, Long Khuê làm những chuyện này đều là vì mình.
Nếu không phải vì mình, Long Khuê muốn rời đi là điều hết sức dễ dàng.
- Nha đầu ngốc, còn có mặt mũi khóc?
Long Khuê cười thảm, râu mép tuyết trắng lấm tấm máu tươi, vươn tay vuốt đầu Long Á, trong mắt đã có oán thán cũng có trách móc.
Lúc này, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú nâng lên Tô Dật, nện lên bộ pháp hung hãn chậm rãi đi tới.
Thiên địa rung chuyển, hư không rền vang!
Thân thể đen sì tựa như tòa hắc sơn, mang đến cảm giác áp chế vô hình, trong mắt lấp lóe quang mang, khiến người nhìn mà kinh hãi!
- Tô Dật, ngươi không thể thương hại gia gia ta!
Long Á một tay chắn ở trước người Long Khuê, nét mặt tràn đầy hoảng sợ, khóc nức nở nói.
Long Khuê được nàng bảo hộ, khuôn mặt già nua lần đầu hiện vẻ hiền từ mà ấm áp, ngước nhìn Tô Dật, nói nhỏ:
- Long Á, ngươi tránh ra, có một số chuyện chú định cần phải giải quyết!
- Ngươi nói không sai! Có một số chuyện, xác thực phải nói một tiếng!
Khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên.
Quanh thân khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công bộc phát ra, lúc này Thôn Hoang Kinh Thiên Thú đã tận diệt toàn bộ đệ tử Thiên Long tông, Thần Hổ môn và Long gia, vọt đến trước mặt Long Khuê, trong mắt, sát cơ phun trào.
- Nhân loại đáng ghét, lại dám đánh ta thảm như vậy! Chủ nhân, để ta một quyền oanh chết gia hỏa này! Người Long gia, quá đáng hận!
Vừa dứt lời, khí tức kinh thiên lần nữa bạo phát trên thân Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, quyền đầu to lớn bạo oanh về phía Long Khuê, khí thế khủng bố lập tức vặn vẹo không gian chung quanh!
- Xoẹt!
Thấy thế, Long Á nhắm nghiền mắt lại, hai tay mở ra, dùng tư thái thề chết không sờn ngăn ở trước người Long Khuê.
Đầu hơi lệch sang bên, không dám nhìn thẳng, sóng khí cường hoành thổi sợi tóc trên trán Long Á bay phất phới!
- Chậm đã!
Tô Dật hét lớn.
Nắm đấm như núi hình thành so đối cực cường liệt với thân thể Long Á, khi còn cách Long Á chừng nửa tấc, nắm đấm ầm vang ngưng lại.
Thôn Hoang Kinh Thiên Thú thoáng nghi hoặc nhìn sang Tô Dật, như đang muốn hỏi, Tô Dật sao lại xuống tay lưu tình với Long gia.
Long Khuê đang bị trọng thương thấy cháu gái thay mình ngăn lại một quyền kinh thiên kia, nháy mắt cũng bị hù cho sắc mặt trắng bệch.
Vội kéo lại Long Á, kiểm tra trên dưới một lượt, gấp gáp nói:
- Tiểu tử, người ba nhà hôm nay đều mất mạng trong tay ngươi, lão phu nguyện ý dùng mạng ta đổi mạng Á nhi! Nếu ngươi dám đả thương Á nhi, ta dù có liều mạng già này cũng phải khiến ngươi trả giá!
- Gia gia!
Long Á quay đầu lại, trong mắt tuôn đầy nước mắt, nhìn Tô Dật nói:
- Tô Dật, đừng, xin ngươi tha cho gia gia ta! Ngươi muốn làm gì, ta đều nghe ngươi!
Hai người tranh nhau cầu tình cho đôi phương, Tô Dật nhíu mày nhìn chằm chằm Long Khuê, sát ý mãnh liệt không chút suy giảm, từ tốn nói.
- Long Á, Long gia vì Kim Trấn Thiên Thạch mà làm ra bao nhiêu chuyện dơ bẩn, giờ thậm chí thiếu chút hủy toàn bộ Hỗn Loạn vực, ngươi để ta bỏ qua hắn? Chỉ riêng người Bá Vương tông chết đi đã có hơn vạn tên đệ tử, ngươi hỏi bọn hắn xem, có bỏ qua được không? Ngươi hỏi những người thương tật sống sót xem, bọn hắn có thể thả được không?
Tức thì, cả người Long Á chợt run lên, nàng quanh năm bị nhốt trong Thiên Cung, dù hơi có hiểu biết về những chuyện Long gia làm, nhưng tuyệt đối hiểu không thấu triệt như thế.
Thảm án Thượng Long thôn và mức độ tàn nhẫn của Long Văn, Long Sơn, đến giờ vẫn còn rành rành trong mắt Long Á.
Nhất thời, Long Á cúi mặt xuống, bởi vì lời này của Tô Dật, nàng vô lực phản bác.
Mạng mình và gia gia là mạng, chẳng lẽ mạng những thôn dân vô tội, võ giả bị liên luỵ kia không phải là mạng?
- Ta...
Long Á nghẹn ngào ôm mặt, nước mắt chảy xuôi, chỉ nghe sau lưng Long Khuê lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, lập trường và mục đích mỗi người có khác nhau, đừng dùng lời tru tâm thương hại Á nhi, Á nhi thiên tính thiện lương, không liên quan mấy chuyện này, đừng làm khó nàng!
Dứt lời, Long Khuê miễn cưỡng đứng dậy, thân thể hư nhược còng xuống.
Bước chân lảo đảo, lại vẫn cố chấp đứng đó, đối mặt Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, trong lòng Long Khuê càng không giấu được chấn kinh.
Đến hiện tại, Long Khuê vẫn không thể nào hiểu được, tại sao vừa đi ra từ trong bụng Thôn Hoang Kình Thiên Thú, Tô Dật liền có thể thu phục nó.
- Tiểu tử, mạng này của lão phu ngươi có thể cầm đi!
Long Khuê hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt âm lãnh không thấy có chút nào thỏa hiệp, ngược lại chỉ có một lòng tử chí vì Long gia.
Dứt lời, trong tay Long Khuê tuôn ra một đạo kim mang, trực tiếp khóa chặt Long Á dưới đất, mặc cho Long Á giãy giụa thế nào đều không thể thoát ra được.
Gia gia vì mình mà từ bỏ mười mấy đệ tử Long gia thực lực Nguyên Vực cảnh, thậm chí ngay cả mạng sống đều có thể không cần.
Trong quầng sáng, Long Á thống khổ duỗi ra hai tay muốn giãy thoát, khí tức bị khóa, Long Á chỉ còn biết trơ mắt bất lực.
- Tới đi, tiểu tử!
Long Khuê khó khăn xổm xuống bên người Long Á.
Như là lần dặn dò cuối cùng, Long Khuê nhìn xuống Long Á nước mắt như mưa, khẽ đưa tay lên, như đang ra dấu cho nàng đừng khóc.
- Nha đầu ngốc, kết quả đuổi bắt lần này tất sẽ kinh động Long Thần, dù ngươi trở về cũng khó thoát trừng phạt. Ngươi không phải vẫn nghĩ chạy ra Thiên Cung ư? Sau khi gia gia chết, trời đất bao la, ngươi đi đâu cũng được! Nhưng phải nhớ kỹ, ngươi là truyền nhân Kim Long, không được làm mất chí khí con cháu Long Khuê ta.
Nét mặt già nua cuối cùng hiện ra ý cười, Long Khuê quay người, đi về phía Thôn Hoang Kinh Thiên Thú.
Ngước mắt nhìn lên, Tô Dật đạp không mà đứng, khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công tuôn trào quanh thân, tựa như tương liên cùng thiên địa.
Chớp mắt ngắn ngủi, Thôn Hoang Kinh Thiên Thú dưới chân sớm đã bách không kịp đợi, trọng quyền lập tức oanh ra, hư không xung quanh vỡ vụn, khí thế hủy diệt vạn vật thế gian giáng lâm không gian hắc ám.
- Ầm vang!
Tiếng quát trầm thấp đột nhiên truyền ra từ miệng Tô Dật, Hỗn Nguyên Cổ Chung lấp lánh thần văn lơ lửng giữa không trung, va chạm cùng trọng quyền của Thôn Hoang Kinh Thiên Thú, kình lực bá đạo khiến người không cách nào kháng cự.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Long Khuê, uy áp cực hạn nháy mắt cuốn thốc trời cao, không gian hắc ám trực tiếp vỡ vụn, vét rách đen nhánh thâm thúy hất tung Long Khuê khỏi mặt đất!
- Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển, nháy mắt Long Khuê bị hất lên cao cao, như một viên đạn pháo phóng tới chỗ Long Á, quầng sáng vỡ vụn, Long Á giãy thoát mà ra, trực tiếp ôm chầm lấy Long Khuê!
Giờ này phút này, giữa đất trời phong vân biến ảo, trong vết nứt không gian đen nhánh, từng vòng xoáy đen kịt không ngừng ngưng kết.
Tô Dật ngước nhìn trời cao, sải bước giữa thiên địa, cúi nhìn Long Khuê, rất là không tình nguyện nói:
- Long Khuê, mạng già này của ngươi, ta tạm thời lưu lại! Muốn cám ơn thì cám ơn cháu gái ngươi!