Chương 2306
Hô!
Trước mắt là một mảnh mông mông, toàn thân Tô Dật bộc phát ra uy áp khổng lồ càn quét thiên địa, yêu khí vắt ngang không trung, trong hai con ngươi có một cỗ bá khí tuyệt luân, ngạo nghễ mà sinh!
- Đăng!
Sau khi thấy rõ ràng khung cảnh trước mắt, hai mắt Tô Dật vừa vặn đối đầu với con ngươi màu huyết hồng của yêu thú, bên trong mắt thú, toàn thân Tô Dật được ánh sáng bao phủ, tựa như thần thánh.
Yêu thú nhìn Tô Dật, bên trong mắt cũng tràn ngập dư quang.
Tô Dật đánh giá yêu thú trước người, đối phương cũng giật nảy mình, thân thể nhảy lùi về sau!
Quanh không trung tràn ngập khí tức quỷ dị, từ trong thân thể yêu thú, Tô Dật có thể phát giác được dấu hiệu tùy thời bùng nổ.
Không biết đây là do Hỗn Nguyên Chí Tôn Công ảnh hưởng, hay là vì nguyên nhân khác, mà yêu thú vẫn luôn khắc chế hắn.
- Ngao ô!
Thân thể to lớn của yêu thú run rẩy, hỏa diễm bên trong lân phiến bắt đầu thu liễm, mang theo Tô Dật hướng về chỗ sâu trong biển lửa mà đi!
- Chủ nhân!
Thôn Thôn tiến vào trong biển lửa, khoảng cách đến chỗ Tô Dật còn có một đoạn nhất định.
Nhiệt độ cao ở chung quanh khiến Thôn Thôn lên không được, xuống cũng không được, chỉ biết đứng ở trong biển lửa, khí tức bàng bạc của biển lửa khiến cho trong lòng Thôn Thôn rung động.
Đến trình độ này, Thôn Thôn không thể đi xuống nữa.
Trong hai con ngươi bắn ra vẻ sốt ruột, thiên uy lôi đình quanh thân khuếch tán ra, Thôn Thôn quyết định chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi Tô Dật trở về.
Thôn Thôn ngẩng đầu nhìn biển lửa trên không một cái, thân hình lại thu nhỏ lại, thẳng đến khi thu thỏ thành một khối tiểu thạch đầu màu đen mới thôi.
(tiểu thạch đầu: bức tượng đá nhỏ)
Nguyên khí mạnh mẽ hội tụ tại một điểm, năng lượng kinh khủng dần dần hình thành một cái gợn sóng tuyệt cường chống lại biển lửa ở bên ngoài thân thể Thôn Thôn.
Thôn Thôn biến thành hòn đá nhỏ màu đen, trông chờ Tô Dật trở về.
________________________________________
- Ngươi muốn dẫn ta đi nơi nào?
Tô Dật cau mày.
Mạnh mẽ khôi phục lại thần hoàn khí tức, hai con ngươi tràn đầy thần quang, khí thế chấn áp thiên địa.
Trải qua trạng thái vô ngã vừa rồi, cho dù lúc này Tô Dật bị uy áp mãnh liệt hơn làm cho rung động, nhưng vẫn từng bước vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
Trong lúc mơ hồ, Tô Dật phát giác, nếu như thuận theo tự nhiên, không chống cự hỏa diễm thôn phệ, mở huyền quan ra, phối hợp thêm pháp môn vận chuyển đặc hữu của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, tổn thương mà hỏa diễm gây ra với thân thể không lớn.
Nếu có thể chịu được nhiệt độ cao, còn có thể có rèn luyện đặc thù đối với huyết nhục.
Tô Dật âm thầm cười khổ, chỉ sợ trong thiên hạ có mỗi mình hắn là dám tu hành trong Phù Đồ Hỏa Hải.
Tô Dật bám sát theo yêu thú tiến về phía trước, hỏa diễm trước mặt như là nước sôi nóng hổi đổ lên da thịt hắn.
Có vòng sáng Hỗn Nguyên ngăn cản, Tô Dật liền hít sâu một hơi, cắn răng nhịn xuống.
Tô Dật nhìn quanh không trung, lúc này hắn đã đi theo yêu thú hơn mười lăm phú thời gian.
- Ông!
Đột nhiên, yêu thú trước người dừng lại, một đạo bình chướng không gian vô hình xuất hiện ở trước mặt Tô Dật.
Yêu thú nhìn Tô Dật, rồi lại gào thét nhìn bình chướng một chút, phía trên bình chướng có một cỗ khí tức chảy ra, bá đạo đến cực điểm.
- Ngươi muốn ta tiến vào bình chướng, có cái gì ở bên trong sao?
Từ ánh mắt và động tác của yêu thú, Tô Dật cũng đoán ra một hai.
Sau khi được yêu thú tán thành, hai con ngươi Tô Dật lập tức tỏa sáng, trong mi tâm phun trào ra một tia kim quang, xem ra nơi này chính là điểm cuối cùng của bảo tàng.
- Coi như Hổ Trì biết ở đây, chỉ sợ cũng không có lực đến cầm!
Ánh mắt Tô Dật sáng rực.
Chăm chú nhìn không gian bình chướng dày đặc gợn sóng, phía sau màu hỏa hồng là một tia chớp rạng rỡ thần quang.
Đây là màu đỏ thẫm khác biệt hỏa diễm chung quanh, xa xa nhìn lại, làm cho lòng người sinh ra ý phủ phục, đồng thời trong mơ màng lại khiến cho Tô Dật muốn đi vào.
- Khả năng đồ vật trong này dính dáng đến việc Phù Đồ Hỏa Hải hình thành, ngươi phải cân nhắc lực lượng tốt một chút!
Xích Phi Hồng có chút lo lắng, thân thể hơi phủ phục xuống.
Khí tức hỏa diễm bạo lướt ra chung quanh, muốn khuấy động hư không, bên trong không gian vỡ vụn có vô số Thần Mang từ trên bích chướng khúc xạ ra.
Không cần nghĩ Tô Dật cũng biết, đồ vật phía sau cái bích chướng này rất khó lường!
Đi vào không? Đi vào có thể sẽ bị thương nặng, có thể không ra được!
Không đi vào? Thế nhưng đã đi đến nơi này rồi!
Quay đầu nhìn về phía yêu thú đang phủ phục, huyết hồng sắc yêu đồng bắt đầu phát ra tơ máu, nộ hoả không kiên nhẫn dần dần dâng lên, yêu thú rất mong muốn chính mình tiến vào trong bích chướng.
Đồ vật trong này cũng có quan hệ cùng yêu thú sao?
- Ngao rống!
Sự tình không tưởng tượng được đột nhiên phát sinh, bỗng nhiên ở giữa răng nanh yêu thú chảy ra mảng lớn huyết dịch, khí thế kinh người bộc phát ra, ngay sau đó lân phiến quanh thân yêu thú cũng bắt đầu bộc phát ra huyết dịch đỏ thắm!
Bỗng phong bạo màu đỏ tươi từ trong miệng yêu thú lướt ra, mang theo dao động to lớn dập dờn thiên địa, giống như một người bị thương sắp sửa sụp đổ đang thúc giục hắn.
- Ô ô!
Sau khi kêu gọi vài tiếng, tiếng thở to lớn của yêu thú vang lên, hướng ánh mắt Tô Dật sang bên cạnh.
- Đến đây, yêu thú cũng chịu không được uy áp này! nó giống như đang cầu xin ta tranh thủ thời gian đi vào!
Tô Dật âm thầm suy nghĩ.
Không tiếp tục nhìn về phía yêu thú, Tô Dật cau mày, đứng ngạo nghễ tong hư không.
Bỗng dưng, một đạo yêu khí hung hãn phô thiên cái địa ập đến, ý vị thái cổ mênh mông hùng hậu phun trào ra thiên địa, đủ để cho bất kỳ linh hồn yêu thú gì trên thế gian run rẩy, nương theo âm thanh yêu thú nghẹn ngào sau lưng, Tô Dật quát lên một tiếng lớn.
- Đã đến rồi, còn có đạo lý chạy trốn sao!
Đột nhiên ánh sáng hội tụ dưới chân, cho dù uy áp nơi này đã khủng bố đến cực hạn, vẻ mặt Tô Dật vẫn rất kiên nghị, đôi mắt nâng lên, không còn do dự!
- Phanh phanh phanh!
Âm thanh nổ tung liên tục vang lên quanh người Tô Dật, ánh sao lưu chuyển đầy trời, mảng lớn hư ảnh cự thú hồng hoang bao phủ phía sau Tô Dật.
Nguyên khí toàn thân càn quét thiên địa tựa như phong bạo, bá khí Yêu Hoàng hùng hồn tràn ra, Tô Dật phá không mà đi!
Giờ phút này kim cương chi thể, Nguyên Dương Thiên Long cốt, Yêu Thần chiến khải được nhanh chóng bố trí ra.
Trong không trung có một vết nứt đen nhánh xẹt qua, Tô Dật chắp tay trước ngực, tựa như một thanh cự kiếm hình người, ở trên không trung bắn ra một đạo kiếm mang vài trăm mét!
- Phá!
Đối mặt bích chướng hùng hồn, song chưởng Tô Dật tràn đầy kim mang, cái eo xiết chặt, hai tay thình lình xuyên qua bích chướng hỏa diễm kiên cố.
Trong nháy mắt đột phá, kim sắc long ảnh to lớn bắn ra uy thế hiển hách, phượng ảnh ngạo khiếu không trung, uy áp hung mãnh của thần thú bảo vệ Tô Dật.
Nhất thời, bích chướng hóa thành vòng xoáy to lớn, rồi lại biến mất không thấy gì, Tô Dật gần đó cũng bị biến mất theo.
Giờ phút này, người duy nhất chứng kiến cảnh tượng kia là Xích Phi Hồng bên trong cơ thể Tô Dật, hỏa diễm yêu thú liên tục rung động, dùng lực lượng kinh người phá bình chướng, có thể xưng là vô cùng biến thái!
Trong nháy mắt, thiên địa rung chuyển, biển lửa như nhận phải sóng xung kích to lớn.
Uy áp biển lửa bạo hất lên không trung, vào lúc này nhiệt độ hạ xuống đến điểm đóng băng.
Rất nhanh, âm thanh nổ tung dừng lại, âm thanh mang theo bá khí hủy diệt thiên địa sinh ra, gào thét liên tục, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.