← Quay lại trang sách

Chương 2308

Thiên địa thần hỏa, đỏ rực không gì sánh được!

Viêm Diệt Thiên thấy tất cả mọi người đang bận bịu, đột nhiên trông thấy Lam Xúc Liên lui ở một bên, thì thấp giọng nói ra:

- Tiểu cô nương, còn đứng ngây ra đó làm gì! Chiếu theo ta nói làm đi!

Bị thanh âm của Viêm Diệt Thiên làm bừng tỉnh, Lam Xúc Liên liền nhìn về phía Độc Cô Vũ Mặc, Viêm Diệt Thiên có cử động như vậy, ngược lại đã vượt qua dự liệu của nàng.

Đột nhiên hai người chia ra hành động, dưới chân hiện lên phù quang lược ảnh, liên tục di động, tự mình đi về các phương hướng khác nhau của Lôi Viêm thánh điện.

- Tô Dật, cố gắng chịu đựng!

Hai thanh âm hoàn toàn khác biệt, từ trong cổ Lam Xúc Liên và Độc Cô Vũ Mặc phát ra.

Ánh sáng lăng không bay đi, hai thân ảnh một ngân một lam qua lại quanh không trung, chỉ nghe sau lưng có tiếng vang phô thiên cái địa như là hỏa long xung thiên.

- Ầm!

Trước người trưởng lão, có vô số đạo hỏa mang tựa như thần liên, phong hỏa gào thét càng như thần ma ngâm xướng, sóng lửa cuồn cuộn điên cuồng tràn ra bốn phương tám hướng!

- Thủ vững!

Viêm Diệt Thiên đứng ở trên đỉnh phong hỏa, con mắt nhìn chăm chú lên đỉnh cung điện bị hỏa trụ dưới thân xung kích phá hư.

Vật liệu có thể dùng làm lối vào biển lửa đều là thứ đỉnh cấp trong Thiên Man, vậy mà bây giờ bị phá hư thành cái dạng này, trong lòng Viêm Diệt Thiên tràn ngập sự kinh ngạc.

Vài vạn năm qua, không có một vị võ giả nào có thể để Thánh Điện kinh ngạc như thế!

Từ ngày từ biệt tại Thiên Phong, tốc độ phát triển của Tô Dật đã vượt xa khỏi tưởng tượng của Viêm Diệt Thiên.

Trong khi nói, Viêm Diệt Thiên đẩy mạnh hai tay, phong lôi hung hãn lại xung kích ra một lần nữa, có thể thấy rõ ràng chỗ sâu trong con ngươi Viêm Diệt Thiên có một đám lửa đang thiêu đốt.

- Là thời điểm để Long gia nếm thử tư vị!

Khóe miệng Viêm Diệt Thiên hơi cong lên, cơ bắp như cuồng long ở trong ngọn lửa tàn phá bừa bãi tràn ra bá khí.

Tiến vào bên trong bích chướng, như là tiến vào không gian màu đỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Tô Dật cảm giác thân thể biến hóa, toàn thân đã không còn cảm giác đau đớn, linh hồn cũng ở lúc này được làm dịu.

Bên trong bích chướng này hoàn toàn khác biệt với Phù Đồ Hỏa Hải!

Nhìn quanh bốn phía, trên trời vẫn là hỏa vân thần văn che kín, lưới lửa lan tràn ra bao phủ ở bầu trời phía trên mặt đất, xa xa nhìn lại, nhân loại bỗng nhiên trở nên nhỏ bé, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác phủ phục.

- Uy!

Thanh âm gầm lên giận dữ, nhanh chóng biến mất ở bên trong tầng tầng mây đỏ, con mắt Tô Dật chăm chú nhìn lên màu đỏ dày đặc, không tự giác nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt.

Quay đầu nhìn lại, đã không có lối vào bích chướng.

Nơi đây lại là một cái tiểu thế giới độc lập!

Vì sao phía dưới biển lửa lại có một chỗ như vậy?

Tô Dật đứng tại chỗ, nhanh chóng nuốt vào một ngụm linh dịch, khắp nơi bên trong lộ ra cảm giác nguy hiểm, cho dù nơi này không khác Thiên Man đại lục, nhưng cũng không thể phớt lờ.

- Hô hô!

Linh dịch vào bụng, hiện tại một bình linh dịch đã có thể chậm rãi khôi phục nguyên khí trong Thái Hư thần hải của Tô Dật, một dòng nước ấm chảy trong kinh mạch Tô Dật.

- Hô!

Qua mười mấy hơi thở, Tô Dật từ bên trong uy áp mãnh liệt vừa rồi tránh ra.

Đôi mắt sáng xanh, một ngụm trọc khí từ trong cổ họng thở ra, nhẹ rung thân thể, quanh thân lập tức bộc phát ra âm thanh nổ vang.

Tô Dật vuốt vuốt cái mũi, nhìn về nơi xa, bắt đầu chuyển bước đi vào.

Năng lượng màu đỏ quanh quẩn gấp khúc trước người, Tô Dật xòe bàn tay ra, mây đỏ lập tức hóa thành sợ tơ năng lượng óng ánh trôi nổi ở trong bàn tay, lướt qua cánh tay, rồi hóa thành phần tử năng lượng cực nhỏ xông vào bên trong máu thịt Tô Dật.

- Ông!

Năng lượng óng ánh màu đỏ xuyên thấu qua làn da, trong nháy mắt mang theo năng lượng cực hạn chạy qua trăm mạch, máu thịt xương cốt.

- Ong ong!

Huyền Linh Thần Mạch như nhận được cảm ứng, ánh sáng tinh thần đột nhiên nổi lên, phong khởi vân dũng, càng mang theo một loại ý vị cổ phác mênh mông tràn ngập ở bên trong cơ thể Tô Dật!

- Năng lượng hỏa thuộc tính thật là tinh thuần!

Ánh mắt Tô Dật run rẩy.

Nếu không phải vừa rồi khôi phục một chút nguyên khí, có thể lúc này đã phải vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lên, năng lượng tinh thuần như vậy không thể hấp thu hết!

- Khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị!

Xích Phi Hồng hơi khép mắt, ra hiệu Tô Dật đi thẳng về phía trước.

Tô Dật giống như vén màn sân khấu lên, trong mắt bắn ra tinh quang, toàn bộ lòng hiếu kỳ đã bị dẫn lên, nhất thời khí tức quanh người lại dâng lên lần nữa, thăm dò đi về chỗ sâu.

Xuyên qua một mảng mây đỏ khá lớn, hiện ra trước mắt Tô Dật chính là một cái sơn cốc không lớn không nhỏ.

Phía trên sơn cốc là một mảnh màu đỏ, như là sơn lâm chướng khí, mặc dù không có mây đỏ dày đặc, nhưng vẫn đủ để che kín tất cả mọi thứ trong sơn cốc.

(sơn lâm chướng khí: chướng khí trong rừng)

Con mắt nhìn chăm chú lên sơn cốc, khí tức trên sơn cốc kiềm chế tới cực điểm, hồng hà trôi nổi giống như màn tơ, vừa nhẹ nhàng vừa hết sức quỷ dị.

- Điểm sáng màu đỏ trôi nổi quanh không trung là cái gì?

Ánh mắt Tô Dật chớp động.

Xích Phi Hồng theo phương hướng Tô Dật nhìn lại, ánh mắt cũng run rẩy lên.

Ở giữa hồng hà có vô số điểm ánh sáng màu hồng lấp lánh, ánh sáng đỏ thắm nhìn vô cùng mị hoặc, tự dưng mang theo khí lưu trong không gian xung quanh chầm chậm chuyển động.

Cứ như vậy nhìn sang, điểm sáng màu đỏ tựa như ngôi sao, làm lòng người sinh ra sự kính trọng!

- Uy áp thật mãnh liệt, nếu không phải có hồng hà che đậy kín năng lượng mãnh liệt trong sơn cốc, chỉ sợ tiểu thế giới này cũng không thể gánh chịu được năng lượng bàng bạc như thế!

Xích Phi Hồng nuốt từng ngụm nước bọt, ánh mắt nhanh chóng run lên.

Làm sao Tô Dật có thể không biết uy áp hỏa thuộc tính dạng này đại biểu cho cái gì, bên trong con ngươi chậm rãi xuất hiện vẻ kinh ngạc, tim Tô Dật cũng nhanh chóng dâng lên cổ họng.

Đây là lần đầu tiên Tô Dật nơm nớp lo sợ như này.

Ánh mắt Tô Dật đảo qua chỗ xa trong sơn cốc, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

Nhưng vào lúc này, trong không trung có một tiếng quát khẽ chậm rãi truyền đến, xuyên thấu qua thiên địa, tựa như phạn âm triệu hoán từ hồng hoang viễn cổ, càng giống như thanh âm mong mỏi chờ đợi ngàn năm.

- Tiểu gia hỏa kia, đã chọn người nào tới nơi này vậy?

Trên không trung, khí tức nóng bỏng cuốn lên, âm thanh hùng hậu chấn động đại địa, một loại sóng xung kích không thể kháng cự truyền đến lòng bàn chân Tô Dật.

- Thật mạnh!

Ánh mắt Tô Dật co rúm lại, lòng bàn chân rung động khiến máu thịt Tô Dật rung động theo.

Kình lực dạng này, tuyệt đối là Chí Tôn Yêu tộc mới có!

- Xin hỏi tiền bối là ai! không gian nơi đây để làm cái gì?

Ánh mắt Tô Dật nhẹ nhàng nâng lên, thấy đối phương tạm thời không có địch ý, Tô Dật cũng lấy hết dũng khí cao giọng hỏi thăm.

Thanh âm vang vọng ở trong sơn cốc, sóng âm dao động khiến hồng hà cũng dao động theo.

Bỗng dưng, mấy đạo ánh sáng từ trong sơn cốc xung kích mà ra, nhất thời, bên trong thiên địa có một cỗ năng lượng hỏa thuộc tính vô cùng mạnh mẽ hội tụ lại.

Âm thanh kỳ dị vừa rồi lại vắt ngang thiên khung, cuồn cuộn mà đến:

- Đã đến nơi này, chính là người có hỏa nguyên khí đại thành, tại sao không tự mình tiến đến nhìn xem?

Trong lòng Tô Dật chấn động, chẳng lẽ trong sơn cốc còn có thiên tài địa bảo hỏa thuộc tính?