Chương 2340
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người ở đây đều cảm động đến nước mắt tung hoành, liên tục rung động.
Thượng Quan Hề Vi ôm lấy Tô Dật khóc đến mức thở không ra hơi, trên khuôn mặt đầy nước mắt chảy dài, thân thể co quắp hơi lắc lư.
- Là ngươi sao? Tô Dật, thật là ngươi sao?
Thượng Quan Hề Vi hỏi Tô Dật, giống như đang lầm bầm lầu bầu.
Năm năm trôi qua, thân hình Tô Dật càng thêm thẳng tắp, dường như cái đầu cũng to ra không ít, bây giờ Thượng Quan Hề Vi chỉ có thể khoác lên trên bờ vai Tô Dật.
Sau khi ôm Tô Dật bằng da bằng thịt, chân thực tồn tại, cảm giác được đây đều không phải huyễn cảnh, khuôn mặt như phù dung của Thượng Quan Hề Vi kích động đến mức đỏ bừng.
Hai tay nàng không tự giác nắm chặt tay áo Tô Dật, sợ Tô Dật sẽ rời đi.
Chỉ có Thượng Quan Hề Vi mới biết rõ, một cái ôm này, đã đợi năm năm, ròng rã năm năm.
Đối với một võ giả mà nói, thời gian năm năm, nói dài cũng không dài, nhưng ở trong lòng Thượng Quan Hề Vi, mỗi một ngày trôi qua giống như nàng đều vạch lên đầu ngón tay tính toán.
- Hề Vi cô nương, ta trở về! Ta thật sự trở về.
Tô Dật khẽ cười nói.
Bị Thượng Quan Hề Vi ôm như thế, trong lòng Tô Dật cũng có một chút kinh ngạc, tiếng ho khan của Xích Phi Hồng bên trong linh hồn khiến khuôn mặt Tô Dật hơi có chút nóng lên.
Đột nhiên Tô Dật xòe bàn tay ra, vỗ nhè nhẹ lên lưng Thượng Quan Hề Vi.
Giờ khắc này, tiếng thút thít vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.
Ngẫm lại cũng đúng, năm năm này, không riêng gì Thượng Quan Hề Vi, ngay cả những người Thiên Yêu tông này cũng không dễ chịu.
Bỗng nhiên, Tô Dật có một tia hối hận, không có tới đón bọn hắn sớm một chút.
Cho dù ở Thương Lan thành, có Xích Kình thành chủ chăm sóc bọn hắn rất tốt, thì bọn hắn cũng cần tông chủ Thiên Yêu tông là mình.
Họ cần kiến thiết gia viên của mình, có yêu, có người nhà, có thể quang minh chính đại đi lại giữa thiên địa.
- Hề Vi tỷ tỷ, những năm này, các ngươi... Các ngươi chịu khổ rồi!
Tô Dật cúi thấp đầu, than nhỏ một tiếng, trong lòng đã sớm bị cảm giác chua xót cùng đắng chát lấp đầy.
Thượng Quan Hề Vi ghé vào đầu vai Tô Dật thút thít mười mấy hơi thở, giống như đem tất cả đắng cay cùng oán khí đều trút xuống.
Nửa ngày sau, Thượng Quan Hề Vi mới phản ứng được sự thất thố của mình, nhất thời thoát ra, mặt đỏ tới mang tai, trong sự ngượng ngùng càng tăng thêm mấy phần kiều mị.
Lông mi Thượng Quan Hề Vi lập tức khinh động, hai mắt đẫm lệ nhìn qua gương mặt quanh năm chỉ xuất hiện trong mơ này.
Cẩn thận ngóng nhìn Tô Dật, bây giờ hai mắt Tô Dật như vực sâu, ánh sáng như lửa, phía trên gương mặt kiên nghị đã sớm mất đi vẻ ngây ngô, thay vào đó là vô tận bá khí cùng phong thái tuyệt luân.
Rốt cục Thượng Quan Hề Vi nhớ tới cái gì, cầm tay Tô Dật lôi kéo, gấp gáp không thôi.
- Tô Dật, Xích Nô hắn, ngươi nhanh cứu cứu hắn!
Đột nhiên, Tô Dật hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người nhanh chóng đi đến bên người Xích Nô, bản thân Xích Nô bị trọng thương nên đã hôn mê, không có chút tri giác nào.
Tô Dật đánh giá bản thể Thương Lan Xích Kim thú như là núi nhỏ trước người, trên trán chảy ra hàn quang, khuôn mặt lạnh như sắt, nửa ngồi ở bên người Xích Nô, bắt đầu vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công.
- Xoẹt!
Một cỗ uy thế lớn lao từ trên thân thể Tô Dật bộc phát ra, năng lượng mênh mông dao động nương theo yêu khí thao thiên nhanh chóng khuếch tán giữa thiên địa!
- Ầm ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt thô hấp của Thượng Quan Hề Vi và một đám người Thiên Yêu tông trở nên khó khăn.
Uy áp to lớn đẩy bọn hắn lui về phía sau, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn qua trước người Tô Dật!
- Tu vi tông chủ là gì! Tại sao ta cảm giác so với Xích Kình thành chủ còn muốn lợi hại hơn!
- Tốt! Tông chủ đã trở thành cường giả tuyệt đỉnh, ông trời phù hộ Thiên Yêu tông ta!
- Quá tuyệt, Thượng Quan Hư trưởng lão, lần này Linh Cổ thôn và Thương Lan thành đều được cứu rồi!
Sau lưng, Hùng Chiến, Hổ Trì và đám người Thượng Quan Nham nhìn ba vị trưởng lão kích động nói, trên trăm con mắt nóng rực nhìn lên người Tô Dật, vô cùng kính sợ.
Nghe thấy tiếng nghị luận, Thượng Quan Hề Vi cũng nhìn chăm chú vào sau lưng Tô Dật, không muốn buông ra, khóe miệng khẽ mở, hai tay để ở trước người, thấp giọng nói:
- Tô Dật... Ngươi trở về thật tốt!
- Ầm ầm!
Cùng lúc đó, từ trên người Tô Dật lại có một tia sáng kỳ dị, chói mắt xuyên thủng đất trời, năng lượng to lớn từ trên người hắn tản ra, trực tiếp truyền vào trong thân thể Xích Nô.
Lúc này toàn trường chỉ có Tô Dật mới biết được, Xích Nô chịu tổn thương quỷ dị đến cỡ nào.
- Đây rốt cuộc là tà công gì? Tại sao lại lợi hại như vậy? Ngay cả Hỗn Nguyên Chí Tôn Công của ngươi cũng khó mà bài xuất ra?
Ánh mắt Xích Phi Hồng trầm ngưng, nhìn bí văn màu đen trên người Xích Nô không ngừng quấn quanh thân thể, máu tụ trong kinh mạch bị một loại năng lượng quỷ dị bao vây, vô cùng ngoan cố.
Tô Dật hít sâu một hơi, ánh mắt nhảy lên một cái, thần thức Nguyên Vực cảnh không ngừng dao động ở trên người Xích Nô, rồi hướng vào bên trong huyền quan hô to.
- Lão thiết, ra đây một chút!
Một tiếng không có trả lời, Tô Dật lại tiếp tục hô hai tiếng.
Một đạo ánh sáng u ám màu đen từ bên trong huyền quan chậm rãi đi ra, sương mù đen tràn ngập, khiến ánh mắt Xích Phi Hồng cũng chấn động theo.
- Ngươi gọi ta làm gì...
Thanh âm Thiết Hồn Mạch vô cùng suy yếu, như là một vị lão giả cao tuổi, vô cùng uể oải nằm ở bên trong huyền quan.
Lông mày Tô Dật lập tức trầm xuống, lúc trước Thiết Hồn Mạch ký sinh ở trong cơ thể hắn là vì luân hồi chuyển thế, tại sao nằm ở bên trong huyền quan lại càng ngày càng suy yếu?
- Lão thiết, ngươi bị sao vậy?
Trong lòng Tô Dật hồi hộp, trầm giọng nói.
Thiết Hồn Mạch nhắm mắt lại, giống như rất khó chịu, nhẹ giọng nói:
- Ta cảm giác gần đây ma khí còn sót lại càng ngày càng mỏng manh, cho dù là ở bên trong huyền quan của ngươi, thì năng lượng thiên địa cũng không đủ, xem ra ta luân hồi trọng sinh là việc không thực hiện được!
Dứt lời, Thiết Hồn Mạch lật thân hình, như là một lão già bị bệnh, làm gì còn uy thế của cường giả Ma tộc lúc trước.
Tại sao lại biến thành dạng này? tu vi hắn càng ngày càng cao, năng lượng bên trong sẽ càng ngày càng mạnh mới đúng, làm sao Thiết Hồn Mạch lại càng thêm suy yếu?
- Ngươi tìm ta có chuyện?
Thiết Hồn Mạch cố gắng hỏi Tô Dật, thuận theo ánh mắt Tô Dật nhìn về phía Xích Nô, Thiết Hồn Mạch hư nhược lập tức mở hai mắt ra.
Không thể tin đánh giá Xích Nô trước người, bờ môi hơi hé mở, vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi phát hiện cái gì vậy?
Nhìn dáng vẻ Thiết Hồn Mạch, Tô Dật cũng nổi lên nghi ngờ.
- Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đột nhiên Thiết Hồn Mạch ở bên trong huyền quan ngồi dậy, không thể tin nhìn Xích Nô.
Ánh mắt lão hơi khép, xích lại gần nhìn Xích Nô một chút, thẳng đến khi xác định mới nhìn Tô Dật.
- Tiểu tử, còn nhớ ta từng nói với ngươi về Tru Thần Dẫn Ma Bí Pháp không?
Thiết Hồn Mạch hít vào một ngụm khí lạnh, lắc đầu không thể tin vào hai mắt của mình.
Nhất thời, con ngươi Tô Dật lóe ra một vòng ánh sáng, Thiết Hồn Mạch đã từng nói qua với hắn về Tru Thần Dẫn Ma Bí Pháp, đó là thủ đoạn thiên phú của Ma tộc.