← Quay lại trang sách

Chương 2342

Năng lượng nồng đậm quanh quẩn trên không trung, bao phủ thân thể Xích Nô đang hôn mê tựa như thủy triều.

Tô Dật lại một lần nữa dò xét nội thể Xích Nô, phát hiện máu đen bên trong cơ thể Xích Nô đã biến mất.

Chỉ còn một chút năng lượng màu đen nhỏ xíu là vẫn một mực ở trong kinh mạch, mặc cho cọ rửa như thế nào, cũng vô pháp hao mòn.

Qua nửa khắc thời gian, sau khi xác định Xích Nô không còn đáng ngại, Tô Dật mới đứng dậy giao Xích Nô cho Hùng Chiến và đám người Hổ Trì.

- Hề Vi tỷ tỷ, Xích Nô đã không sao, chỉ có điều vẫn cần tĩnh dưỡng mấy ngày, các ngươi chăm sóc hắn tốt một chút!

Trong nháy mắt lông mày nhíu chặt của Thượng Quan Hề Vi buông lỏng xuống, thở dài một hơi.

Nàng mỉm cười, gật đầu đánh giá nam nhân trước người, giữa hai đầu lông mày yêu dị của Tô Dật có vẻ cương nghị và trầm ổn mà người khác không có.

Tô Dật vừa về đến nơi, tất cả cũng trở nên thuận lý thành chương, tự nhiên như vậy.

- Tông chủ, thật là quá tốt, ngươi vừa về đến, trong lòng mọi người đều có sức mạnh!

- Tông chủ, bây giờ người thật mạnh!

- Tông chủ, chừng nào thì người mới dạy ta một chút võ đạo đây?

Một đám đệ tử trẻ tuổi Thiên Yêu tông ánh mắt sáng rực, rơi trên người Tô Dật, vẻ sùng bái cùng tôn kính tràn ngập khuôn mặt, kích động không thôi.

Thời gian năm năm không thấy, Tô Dật đã sớm trưởng thành cường giả siêu cấp, là tồn tại tuyệt đỉnh ở trước mặt người Thiên Yêu tông, tựa như núi lớn.

Tô Dật cười nhạt, lại nghe Thượng Quan Hư trưởng lão ngưng âm nói:

- Tông chủ, tại sao vừa rồi trên người ngươi cũng sẽ có mây đen vậy?

Vừa mới nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên run rẩy, đúng là trên người Tô Dật có mây đen, so sánh với quỷ vân màu đen càn quét Thương Lan thành, thì năng lượng màu đen trên người Tô Dật càng thêm thuần túy.

- Ta bởi vì một số cơ duyên xảo hợp mà đã từng tiếp xúc với ma khí, nhưng cũng may ta có thể khống chế, cứu Xích Nô trở về cũng coi như là ý trời!

Nhất thời, Hùng Lục, Hổ Bộ trưởng lão hai mặt nhìn nhau, nặng nề thở ra một hơi, mỉm cười nhìn Tô Dật gật đầu.

- Tông chủ cũng mới vừa mới trở về, đừng nói những chuyện này nữa, trước hết để cho tông chủ nghỉ ngơi thật tốt một cái đã!

Thượng Quan Hề Vi đứng ở một bên, cười nói tự nhiên, ra hiệu mọi người không nên tập hợp ở một chỗ.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Tô Dật, người Thiên Yêu tông nhao nhao từ trong trong mật thất đi ra, thu thập Thương Lan thành một lần nữa.

Mới vừa ra ngoài, đám người nhìn thấy tràng diện huyết tinh của Thương Lan thành, liền nhao nhao thở ngắn thở dài, thương cảm không thôi.

Sau khi thống kê sơ qua, chúng thú bên trong Thương Lan thành gần như bị toàn diệt, tổn thất cực kỳ thảm liệt.

Mây đen đột kích, vậy mà không để lại một người sống.

Thương Lan thành bởi vì Tô Dật mà gặp phải thảm họa diệt môn, mấy ngày nay trừ việc giúp Xích Nô tiếp tục chữa thương ra, Tô Dật càng trợ giúp Thương Lan thành xây dựng lại.

Đây là việc an ủi duy nhất Tô Dật có thể làm cho Xích Kình và Hoàng bào trưởng lão đã chết đi.

Rất nhanh, anh linh đường to lớn đã được kiến tạo, ngàn vạn ánh nến tựa như ánh sáng tinh thần, vô số đốm lửa tượng trưng cho dân chúng anh dũng, tận trung Thương Lan thành.

Một đêm này, trăng sáng sao thưa.

Tô Dật ngồi một mình ở phía trước anh linh đường, sau lưng là pho tượng Xích Kình to lớn uy vũ bất phàm, hai mắt hổ hung hãn bắn ra tinh quang, quan sát toàn bộ Thương Lan thành.

Phía dưới là rừng rậm chập trùng, sơn dã tung hoành, chỗ sâu trong rừng có tiếng Man yêu thú khẽ kêu gào, tất cả đều như trở lại năm năm trước.

Trong đêm, tối hai con ngươi tựa như chim ưng của Tô Dật phát ra ánh sáng, nhìn xuống phía dưới đến mức thất thần.

- Hình như Lão Thiết không thấy đâu nữa.

Xích Phi Hồng nhìn Tô Dật nhẹ nhàng nói một tiếng.

- Hả...

Tô Dật dò xét bên trong kinh mạch, chỗ huyền quan chỉ còn sót lại một đạo ấn ký màu đen nhàn nhạt, còn Thiết Hồn Mạch đã triệt để không thấy bóng dáng.

Bởi vì Vân Lăng Phong tu luyện Tru Thần Dẫn Ma Bí Pháp, nên ma khí mỏng manh bên trong thiên địa càng thêm thưa thớt, Thiết Hồn Mạch biết mình đã không có khả năng mượn thể trọng sinh.

Trong lúc cấp bách, Thiết Hồn Mạch đã dùng điểm cuối tính mạng cứu mệnh Xích Nô để đổi lấy một câu hứa hẹn của Tô Dật.

Nhớ lại tình cảnh cứu Xích Nô lúc ấy, Thiết Hồn Mạch đã yêu cầu Tô Dật thời điểm đi ra khỏi Thiên Man vực, nhất định phải mang một tia ma khí cuối cùng của Thiết Hồn Mạch về Vạn Ma Thiên.

Theo truyền thuyết thì Vạn Ma Thiên cách Chúng Thần Chi Giới cực kỳ xa, nghe Thiết Hồn Mạch nói, cho tới bây giờ Ma tộc và Thần tộc nước giếng không phạm nước sông.

Sau lần thái cổ đại kiếp trước, thần ma giao chiến, Hỗn Độn Yêu Hoàng vẫn luôn chính tà bất phân cũng ở trong lần thái cổ đại kiếp này, bị Thần tộc thảo phạt.

Tiệc cưới Yêu Hoàng, đại kiếp bộc phát, thần ma hỗn chiến, hồng hoang sụp đổ.

Nghĩ đến cái này, lại nhìn đến ấn ký nhàn nhạt màu đen bên trong huyền quan, Tô Dật liền biết đây chính là nguyên thần ma khí của Thiết Hồn Mạch.

Theo năng lượng ma khí bên trong thiên địa càng ngày càng thưa thớt, nguyên thần Thiết Hồn Mạch cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, cuối cùng hóa thành bụi mù phiêu tán.

Thời gian còn lại cho Tô Dật không nhiều.

Tất cả mọi chuyện xông lên đầu, mẫu thân, Vân Tinh, thân phận Yêu Hoàng của chính mình, chuyện tình lá rụng về cội của Thiết Hồn Mạch, Long gia chi chiến.

Đến lúc này, tâm cảnh Tô Dật ngược lại thanh thản không ít, hắn an tĩnh nhìn yêu khí nhàn nhạt phát sinh khắp núi đồi, kế hoạch báo thù Long gia dần dần thành hình trong lòng.

- Tô Dật...

Một đạo âm thanh truyền đến, Thượng Quan Hề Vi sửa sang lại váy áo một chút, nhẹ nhàng ngồi xuống, thuận theo ánh mắt Tô Dật, yên lặng không nói.

- Hề Vi tỷ, Xích Nô đã tỉnh chưa?

Tô Dật hỏi.

Thượng Quan Hề Vi nhẹ gật đầu, trải qua mấy ngày trị liệu, bệnh tình của Xích Nô đã chuyển biến tốt đẹp, nhiều nhất ngày mai, là có thể khỏi hẳn.

Nghe vậy, Tô Dật nói khẽ:

- Cũng đến lúc chúng ta đi ra rồi, để các ngươi ở lại đây năm năm, đã chịu không ít khổ rồi?

Nghe Tô Dật nói, tiếng lòng Thượng Quan Hề Vi lập tức bị kích thích, khí tức nam tính đặc hữu theo gió đêm truyền đến, Hề Vi không tự giác càng nhích tới gần Tô Dật.

- So sánh với chúng ta, nhất định là mấy năm này ngươi càng không dễ chịu! Ngươi có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, sự đau khổ trong đó ta nghĩ cũng không dám nghĩ!

Giọng nói Hề Vi ôn nhuận như nước, chảy đến nội tâm Tô Dật.

- Ta đã từng đáp ứng Thượng Quan nãi nãi, phải bảo vệ các ngươi, Linh Cổ thôn, Thiên Yêu tông, Thương Lan thành, ta đều sẽ dùng tâm bảo hộ, dùng máu Long gia để tế anh linh điện!

Tô Dật kiên nghị nhìn về phía pho tượng Xích Kình sau lưng, hung hăng nói.

- Ta tin tưởng ngươi!

Thượng Quan Hề Vi cười yếu ớt.

Tô Dật chợt thấp giọng nhìn Thượng Quan Hề Vi, trong mắt tràn đầy cảm động, thấp giọng nói:

- Đúng rồi, có thể phụ thân ngươi đã từng trở về rồi?

Nhắc đến Thượng Quan Thiên Thần, thời điểm hắn xuất cung, đã mang sự tình còn sót lại bên trong Thiên Yêu tông nói cho ông ta biết, không trông thấy Thượng Quan Thiên Thần, cũng làm cho Tô Dật hơi nghi hoặc một chút.

- Cha!

Trong nháy mắt khuôn mặt Thượng Quan Hề Vi biến đổi, nắm lấy tay Tô Dật, nhỏ giọng nói:

- Tô Dật, ngươi đã gặp qua cha ta sao?

Đột nhiên trong lòng Tô Dật dâng lên một loại dự cảm không tốt, bên trong ánh mắt lướt qua vẻ bối rối nhỏ không thể thấy, rồi lại an định lại trong nháy mắt.

- Đúng vậy, cha ngươi biết được tin tức của các ngươi liền muốn nhanh chóng trở về, lúc ấy ta đang bận hôn sự ở Ngự Thiên Cung, liền để cha ngươi trở về chậm một chút.