← Quay lại trang sách

Chương 2344

Bà nội, rốt cục cháu cũng báo thù được cho bà, bà có trông thấy không?

Hai tay Thượng Quan Hề Vi run run, bờ môi rung động, nặng nề nhắm hai mắt lại!

- Nén bi thương!

Tô Dật bình tĩnh, đi đến bên người Thượng Quan Hề Vi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng!

Thượng Quan Hề Vi mở hai mắt ra, mắt đẹp mông lung nhìn Tô Dật, đôi môi nhếch lên, lại ôm chặt lấy Tô Dật một lần nữa!

- Tô Dật, cám ơn ngươi!

Thượng Quan Hề Vi khóc sụt sùi, khóe miệng rung động.

Ánh mắt nhìn qua tất cả mọi người ở đây, mỗi một người đều khóc đến trời đất tối sầm, không thể tự kiềm chế, giống như tất cả oán khí trong năm năm qua rốt cục cũng được biểu đạt ra.

- Không có việc gì, sau này Thiên Yêu tông sẽ đường đường chính chính hành tẩu giữa thiên địa, có Tô Dật ta, liền có các ngươi!

Giọng nói vang vọng, mỗi một câu một chữ đều vô cùng kiên định, như là một tảng đá lớn đặt ở trong lòng mọi người!

Qua nửa ngày, cảm xúc mọi người ở đây mới có chút hòa hoãn lại, Tô Dật lại từ trên mặt bọn họ nhìn thấy vẻ thoải mái cùng nhẹ nhõm đã lâu không có!

- Tông chủ!

Hơn trăm người quỳ gối xuống đất, dập đầu ba cái với Tô Dật, thời điểm lại nhìn về phía Tô Dật, trong mắt trừ tôn kính ra còn có cảm kích.

Không có Tô Dật, muốn báo thù không biết sẽ tốn bao nhiêu năm.

- Đều là người một nhà, sau ngày hôm nay, Thiên Yêu tông sẽ tái hiện nhân gian! Thế đạo này, ta đến chiếm lấy!

Tô Dật nhẹ gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạo nghễ!

- Thiên Yêu vô địch!

Cường giả Thiên Yêu tông tràn đầy căm phẫn, lửa giận góp nhặt ở trong tim, đây là lần thứ nhất lòng tin và chiến ý đạt tới độ cao trước nay chưa từng có!

Đại thù đã báo, người Thiên Yêu tông đi theo Tô Dật trở lại Man thành, đến Trung Châu.

Trên đường đi, trong mắt đội ngũ hơn trăm người này đều là vẻ mừng rỡ, cuối cùng dưới mấy ngày bôn ba, cũng trở lại Ngự Thiên Cung.

Đứng trước Ngự Thiên Cung, Tô Dật hít sâu một hơi, con ngươi không tự giác run rẩy lên.

Trong mắt người Thiên Yêu tông sau lưng ngập tràn sợ hãi và thán phục, kiến trúc Ngự Thiên Cung hùng vĩ như vậy, năng lượng tràn đầy, cổ vận dạt dào kéo dài, cho người ta một loại ảo giác trở lại Linh Cổ thôn, chỉ là so với Linh Cổ thôn, thì Ngự Thiên Cung chọc giận rất rất nhiều phe phái.

- Nơi này chính là Ngự Thiên Cung sao?

Môi Thượng Quan Hề Vi mở rộng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Dật.

Đột nhiên trong lòng Tô Dật hơi hồi hộp một chút, một tia dự cảm không tốt nhanh chóng hiện lên.

Hắn lừa gạt Hề Vi là Thượng Quan Thiên Thần ở đây, nếu như Thượng Quan Thiên Thần không có ở đây, vậy cũng chỉ có thể ở chỗ Vân Lăng Phong, cũng chính là chỗ Long gia.

- Thôn Thôn, ngươi đi vào trước, tìm một vị gọi là Cổ Nhạc trưởng lão, hỏi rõ ràng xem Thượng Quan Thiên Thần có ở đó hay không, nếu không có ở đây liền bảo hắn tìm một cái lý do!

Tô Dật hít sâu một hơi, người Thiên Yêu tông vừa mới báo xong đại thù, Tô Dật không muốn để bọn họ tiếp tục ở trong vòng xoáy thù hận, có thể nhẹ nhõm thêm ngày nào liền tốt ngày đó.

- Vâng!

Thôn Thôn ở trong ngực lập tức đè thấp thanh âm, hóa thành một đạo kình phong hung hãn nhỏ xíu trực tiếp tiến vào.

Nhìn thấy Thôn Thôn biến mất trong tầm mắt, lúc này Tô Dật mới yên lòng quay đầu lại, thuận miệng cười nói:

- Đi thôi!

Đi qua Ngự Thiên môn, trở lại chấn tiên phong, một cái bóng màu vàng nhạt nhanh chóng bay tới, giọng nói thanh thúy như tiếng phượng minh, khẽ vang lên:

- Tô Dật!

Nhìn thấy bóng hình trước người, Tô Dật lập tức cười nói:

- Nhược Hi!

Hai người đã lâu không gặp, vừa gặp nhau chính là một cái ôm sâu đắm, Nhược Hi ở trong ngực Tô Dật, mắt tràn đầy yêu thương.

- Ngươi đi một lần mấy tháng, thật sự là quá lâu!

Tô Dật gãi đầu một cái, hai người vừa mới cưới xong liền chia tay, nay vừa thấy mặt tình ý liền xông lên đầu, Tô Dật nhìn qua Liễu Nhược Hi mới làm vợ, thâm tình bên trong con ngươi không khỏi bộc lộ ra.

- Đúng, có lẽ mỗi ngày ta nên canh giữ ở bên cạnh nàng, đều tại ta, chạy ra ngoài làm gì chứ! Nhớ ta rồi sao?

Tô Dật ôn nhu cười nói.

Bỗng dưng, đôi bàn tay trắng như phấn của Liễu Nhược Hi dừng lại, miệng lưỡi Tô Dật trơn tru, nhất thời làm cho nàng run rẩy, dịu dàng nói:

- Giữa ban ngày, nói những lời không biết xấu hổ!

- Khụ khụ!

Đám người Thượng Quan Hư trưởng lão sau lưng đều có chút xấu hổ, đỏ mặt ho khan vài tiếng, quay mặt qua một bên.

Thượng Quan Hề Vi đứng ở một bên, ánh mắt hơi có chút mất tự nhiên, hai tay không tự giác xoắn lại vào nhau, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

- A...!

Trong mắt Liễu Nhược Hi toàn là Tô Dật, lúc này mới nhận ra sau lưng còn một đám người, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, buông cánh tay khỏi người Tô Dật.

Nàng hung hăng véo lên cánh tay Tô Dật một cái, khiến Tô Dật đau đớn, Liễu Nhược Hi nhìn qua Tô Dật đang kinh ngạc, giọng nói trở nên yếu ớt như ruồi muỗi:

- Tô Dật thối, có người đến cũng không nói cho ta một chút!

Tô Dật hô to oan uổng, vẻ mặt cầu xin nói:

- Nhiều người như vậy, trách ta sao được!

Lúc này, đám người Thượng Quan Hư nhanh chóng đi lên phía trước, chào hỏi Liễu Nhược Hi, thấp giọng nói ra:

- Vị này chính là tông chủ phu nhân sao!

Liễu Nhược Hi mỉm cười nhẹ gật đầu, vẻ mặt khôi phục như thường, làm một cái lễ, thấp giọng nói:

- Gặp qua chư vị!

- Nhược Hi, đây đều là cố nhân trong Man Yêu Sâm Lâm, sau này mọi người chính là người một nhà!

Tô Dật mỉm cười nói.

Nghe vậy, Liễu Nhược Hi mỉm cười gật đầu, nhìn Thượng Quan Hề Vi, nói khẽ:

- Vị tỷ tỷ này là?

- Ta là Thượng Quan Hề Vi, là tỷ tỷ của Tô Dật ở Thiên Yêu tông, không nghĩ tới Tô Dật đã thành hôn với một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy.

Sắc mặt Thượng Quan Hề Vi hơi thay đổi, như có như không nhìn về phía Tô Dật, đem cảm xúc buồn rầu giấu giếm ở trong tim, còn ngoài miệng thì lại hiện lên nụ cười.

Liễu Nhược Hi lập tức nắm lấy tay Thượng Quan Hề Vi, nhẹ giọng cười nói:

- Tỷ tỷ mới thật là đẹp, đều do Tô Dật, tỷ tỷ tốt như vậy cũng không có sớm mang đến Ngự Thiên Cung!

Nói xong, hai nữ cùng trừng mắt nhìn về phía Tô Dật, đối mặt hai nữ hỏi khó, Tô Dật chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, giang tay ra.

- Đúng rồi, Tiểu Mạn đâu, ở phía sau núi sao?

Nghĩ đến Tiểu Mạn, trong lòng Tô Dật lập tức trở nên ấm áp.

Liễu Nhược Hi lắc đầu, nhẹ giọng nói ra:

- Những ngày này tiểu Mạn tỷ tỷ đều ở trong Thiên Đan Trai, cùng hai vị Hồng Mặc trưởng lão bế quan, Thi Nhiên cùng A Sơ cũng đi vào. Tiểu Mạn tỷ tỷ nói ai cũng không cho phép tiến đến, bọn họ cũng chưa hề đi ra!

- Không sai, cung chủ bế quan, ai cũng không thể quấy nhiễu, ngay cả tướng công như ngươi cũng không thể đi vào quấy rầy!

Sau lưng có một tiếng cười hiền hòa truyền đến, người này chính là Cổ Nhạc cung chủ.

- Cổ Nhạc cung chủ!

Tô Dật mỉm cười nói, nhìn bóng ảnh đang nhanh chóng đi đến, hai mắt tỏa sáng, gật đầu nói:

- Chắc hẳn đây là ý của Tiểu Mạn, không đi quản nàng, Kình Thiên tiền bối đâu?

- Còn ở chỗ Loan Chân Thần trong Táng Thiên Hàn Địa, thương thế Kình Thiên tiền bối quá nặng chỉ sợ sẽ không nhanh như vậy!

Cổ Nhạc trưởng lão nói, ánh mắt chợt quét về phía đám người Thiên Yêu tông.

Nhìn thấy vẻ nghi vấn và chờ mong bên trong ánh mắt Cổ Nhạc cung chủ, Tô Dật liền giới thiệu với Cổ Nhạc.

- Đúng rồi, Cổ Nhạc cung chủ, vị này chính là con gái của Thiên Thần tiền bối, Thượng Quan Hề Vi, à... Thiên Thần tiền bối có ở bên trong cung không?

Ánh mắt Cổ Nhạc cung chủ hơi khép lại, tinh tế đánh giá Thượng Quan Hề Vi, chợt phủi tay nói:

- Thật sự là trùng hợp! trước đó vài ngày Thiên Thần đã đi Hỗn Loạn vực, Hỗn Loạn vực vừa thành, cung chủ và Kình Thiên tiền bối đều cảm thấy Hỗn Loạn vực phải có người đến quản lý, Thiên Thần tự nhiên là lựa chọn tốt nhất!