← Quay lại trang sách

Chương 2356

Đám người đi theo Cổ Nhạc, lại một lần nữa trở lại gác cao, trên đường đi Quân Hạo Thiên hàn huyên cùng Độc Cô Vũ Mặc.

- Hạo Thiên, vừa rồi ngươi đi đâu vậy?

Độc Cô Vũ Mặc nhìn qua Quân Hạo Thiên, cố ý hỏi Quân Hạo Thiên, cung chủ Ngự Thiên cung không ra có thể hiểu là đang luyện dược, Quân Hạo Thiên không ra liền rất thất lễ.

Quân Hạo Thiên bị hỏi đến có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười một tiếng, chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Độc Cô Vũ Mặc lắc đầuv, lôi kéo Tư Đồ Mục Dương, âm u nói:

- Mục Dương, tỷ tỷ còn có một hảo tỷ muội ở Thiên Lan Hải Thành, gọi là Lam Xúc Liên. Nếu như về sau ngươi đi Thiên Lan Hải Thành, cần phải nói chuyện một chút, tuyệt đối không nên đến Ngự Thiên cung, bởi vì vị đại ca Quân Hạo Thiên này không nhiệt tình!

Nghe vậy, Quân Hạo Thiên đang đi ở phía trước lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn Độc Cô Vũ Mặc, cười khổ nói:

- Vũ Mặc, ta cũng có nỗi khổ tâm mà! Nếu gặp Lam... Lam cô nương, các ngươi cũng không thể nói như vậy!

- Chỉ đùa một chút thôi! Ngươi cái tên này!

Độc Cô Vũ Mặc nở nụ cười xinh đẹp, nhanh chóng lôi kéo Tư Đồ Mục Dương chạy tới.

Phía trên gác cao.

Đám người phân biệt ngồi xuống, nghe Tô Cuồng Ca nói mình ở bên trong cơ thể Thôn Thôn bồi tiếp Tô Dật tu luyện kiếm ý, Tư Đồ Mục Dương lập tức kêu lên.

- Thái sư công, luyện thành rồi sao? Tiểu sư thúc công luyện thành rồi sao?

Tô Cuồng Ca lắc đầu, ánh mắt hơi khép, có chút tiếc nuối nói:

- Loại đồ vật như kiếm ý, chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, hiểu chính là hiểu. Tô Dật có cảm giác đối với kiếm ý, nhưng bộ kiếm ý hiện tại hắn luyện được vô cùng thâm thuý khó hiểu, ngay cả ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhắc nhở, hiện nay không có chút tiến triển nào.

Nghe vậy, Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc nhìn nhau cười một tiếng, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự vui mừng.

Độc Cô Vũ Mặc ngồi ở phía dưới, trong con ngươi xanh thẳm hiện lên một tia tinh quang, bờ môi hơi nhấp nháy, nói:

- Như vậy, vẫn còn cơ hội!

Biểu lộ nhỏ bé của Tư Đồ Mục Dương và Độc Cô Vũ Mặc bị người Ngự Thiên cung thu hết vào mắt, Cổ Nhạc ngồi ở vị trí đầu mỉm cười:

- Cổ Nhạc có chút khó hiểu, Cuồng Ca huynh là người Thần Kiếm Môn, tiểu huynh đệ là người Vạn Đạo Kiếm Minh, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?

Tô Cuồng Ca lập tức gọi Tư Đồ Mục Dương đến trước người, trong mắt tràn đầy từ ái và yêu thương, ôn hòa nói:

- Chuyện này phải bắt đầu từ phụ thân tiểu tử này nói lên.

Phụ thân Tư Đồ Mục Dương là Tư Đồ Lưu Vân, phu nhân hắn chính là Độc Cô Anh, hòn ngọc quý trên tay nhị trưởng lão Độc Cô Hận - Vạn Đạo Kiếm Minh.

Năm đó Tư Đồ Lưu Vân đi ra ngoài lịch luyện gặp gỡ Độc Cô Anh, Độc Cô Anh vượt qua muôn vàn khó khăn muốn thành thân cùng Tư Đồ Lưu Vân.

Thậm chí, vì Tư Đồ Lưu Vân càng là nhất đao lưỡng đoạn với Vạn Đạo Kiếm Minh, làm cho Kiếm Minh chấn động. Từ đó về sau, Thần Kiếm Môn và Vạn Đạo Kiếm Minh cả đời không qua lại với nhau.

Thẳng đến khi Tư Đồ Mục Dương sinh ra, mọi oán hận của Độc Cô Hận đều tiêu tan, Độc Cô Hận càng nhìn trúng thiên phú tuyệt đỉnh của Tư Đồ Mục Dương, triệu hồi cháu ngoại của mình đến Vạn Đạo Kiếm Minh, bỏ ra đại lượng tâm huyết với hắn.

Bởi vậy Thần Kiếm Môn cũng có thể nói là bởi vì Tư Đồ Mục Dương, mà gián tiếp giao hảo cùng Vạn Đạo Kiếm Minh, thế lực càng ngày càng tăng, mới có thể không gì phá nổi vị trí thứ hai Trung Châu.

Nghe đến đó, trong mắt đục ngầu của Cổ Nhạc nổi lên một tia hàn quang, nhưng lại lập tức trôi qua, thấp giọng nói:

- Hóa ra là cháu ngoại của Độc Cô Hận!

- Khó trách thiên phú cao tuyệt như thế! Khó trách...

Long Phá Sơn và đám người Lạc Vô Nhai nhất thời biểu hiện ra hoặc nhiều hoặc ít xấu hổ, hơi có thâm ý cười cười.

Bỗng nhiên, bầu không khí cả gian gác cao trở nên xấu hổ quái dị, Tư Đồ Mục Dương ở một bên sinh ra khó hiểu, chẳng lẽ ông ngoại Độc Cô Hận trêu chọc những trưởng lão này hay sao?

- Thái sư thúc công, ông ngoại đã làm gì sao? Vì cái gì mà đám người Cổ Nhạc cung chủ vừa nghe thấy danh tự của ông ngoại, sắc mặt liền biến đổi rồi?

Tư Đồ Mục Dương thấp giọng, sắc mặt cứng ngắc.

Vừa nói xong những lời này, Tô Cuồng Ca cũng có chút hối hận, tiếp theo lắc đầu, ngưng giọng nói:

- Đều là sự tình đời trước, ngươi thành thật nói với lão phu, ông ngoại cổ quái của ngươi để các ngươi đến Ngự Thiên cung làm gì?

Tư Đồ Mục Dương liếc mắt nhìn quanh, nhẹ gật đầu, nói:

- Lần này ông ngoại bảo ta tới là...

Tư Đồ Mục Dương còn chưa nói hết câu, bên ngoài gác cao lại có một tiếng thét dài vang vọng thiên địa.

Trong nháy mắt, toàn bộ Ngự Thiên Xuyên như bị động đất, mọi người bên trong gác cao đều ngồi không yên, nhanh chóng phóng tới cửa sổ gác cao.

Lúc này, trên quảng trường rộng lớn bên trong Chấn Thiên phong, đã tràn ngập năng lượng nồng đậm màu trắng sữa, xen lẫn dược khí, năng lượng thao thiên dâng trào thiên địa, tựa như tiên cảnh!

- Đây là?

Đôi mắt xanh của Độc Cô Vũ Mặc chớp động, ánh mắt xuyên thấu qua khói trắng, đột nhiên chỗ sâu trong con ngươi hiện lên vẻ kinh ngạc kịch liệt.

Trong tiên khí màu trắng sữa, có một cái bóng đen như núi lớn vắt ngang quảng trường phía trước, đó chính là Thôn Thôn.

Bốn phía xung quanh Thôn Thôn dân trào lên ánh sáng, Tứ Chu sơn mạch bị phủ lên mảng lớn năng lượng màu trắng bạc, đủ để cho người ta hít sâu một hơi, ánh mắt rung động!

- Ầm ầm!

Rất nhanh, năng lượng đáng sợ nương theo ánh sáng tràn ra, lôi vân song đồng của Thôn Hoang Kinh Thiên Thú giống như là núi lửa phun trào, điện quang bắn khắp thiên địa, trong nháy mắt vạn vật đều hóa thành hư vô, nhanh chóng khuếch tán!

- Ra đi!

Trong sương mù trắng, Thôn Thôn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, một luồng năng lượng mênh mông đụng vào thiên địa giống như thiên thạch!

- Phốc phốc!

Khi sương trắng bắt đầu tan ra, một đạo thanh âm hùng hồn cũng lập tức truyền ra, ngay sau đó một lão giả thân mang trường bào màu lam đậm, đầu đội nón nhỏ chậm rãi từ trong sương trắng bay lượn ra.

Năng lượng quấn quanh lão giả từng vòng từng vòng giống như là dây thừng, năng lượng chuyển động, thanh thế vô cùng dọa người!

- Đó là ai?

Cổ Nhạc và các trưởng lão chư hầu mở to hai mắt, quan sát người từ bên trong Thôn Thôn đi ra, đều trong đầu tìm kiếm trí nhớ liên quan tới người này.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, khí tức lão giả bắt đầu dao động, một thân nguyên khí đặc biệt tỏa ra ánh sáng, xán lạn loá mắt, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của đại cường giả.

Xuyên qua sương trắng, lão giả vẫn ngồi ở đỉnh núi bên cạnh, nặng nề hít một hơi, bắt đầu ngồi xếp bằng điều tức.

Càng xem càng không đúng, bỗng nhiên ánh mắt Tô Cuồng Ca trở nên âm hàn, ký ức bị đuổi giết năm đó tựa như mới ngày hôm qua, thấp giọng nói:

- Người này... Là Xích Phi Hồng!

- Xích Phi Hồng!

Ánh mắt Cổ Nhạc nhất thời bắn ra một tia chấn kinh, không thể tin nhìn về phía Tô Cuồng Ca.

- Xích Phi Hồng? thượng nhiệm tông chủ Phục Yêu môn, Xích Phi Hồng?

Lạc Vô Nhai hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:

- Lão tiểu tử này biến mất mấy chục năm, rất nhiều người cho rằng hắn đã chết! Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ Tô Dật?

Bỗng dưng, Cổ Nhạc và Tô Cuồng Ca nhìn nhau cười một tiếng, rốt cuộc lần này họ cũng hiểu, tại sao Phục Yêu tông lại được Tô Dật quản chế.

- Hóa ra là bắt giặc bắt vua trước!

Cổ Nhạc cười ha ha một tiếng.

Nghe vậy, đám người đều gật đầu, khóe miệng vẽ ra một nụ cười đã hiểu, tiếp tục nhìn về phía sương trắng.