Chương 2417
Sương đêm tràn ngập, trời tối dần.
Tiếng nổ mạnh trên Vô Lượng Sơn Xuyên chấn động cả bầu trời dần dần biến mất. Trên một hòn đảo cô độc gần Vân Châu, Long Bí Quân bại trận phải rút lui cuối cùng cũng tập hợp với Long Tuế Thiên đã rời đi trước.
- Oong!
Xung quanh Long Tuế Thiên có khí tức Kim Long với ánh sáng màu vàng nồng đậm, khiếp người điên cuồng phun ra, ánh trăng chiếu xuống thành dải ánh sáng bạc.
Long Bí Quân được một thủ lĩnh nhìn qua giống như người bình thường chỉ huy, từng người tạo thành đội ngũ hình vuông bắt đầu ở tại chỗ chữa thương.
Hai phó thủ lĩnh nhìn Long Tuế Thiên ở sâu bên trong núi rừng, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.
- Sao Tam trưởng lão đột nhiên rời đi! Rõ ràng tình hình không tệ mà!
Một tên phó thủ lĩnh gắt lên.
Nếu lúc đó Long Tuế Thiên không lùi, mà tiến thêm một bước, lúc này ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!
- Xuỵt!
Đại thủ lĩnh vừa ra lệnh liếc mắt nhìn Long Tuế Thiên, từ trong thất khiếu của người kia có huyết khí chảy ra, hiện ra từng vòng sáng, rõ ràng đã bị thương nặng.
Nhất thời, đại thủ lĩnh trừng mắt với hai phó thủ lĩnh khẽ nói:
- Ngươi biết cái gì! Không phát hiện ra Tuế Thiên trưởng lão đã lớn tuổi còn bị thương nặng sao? Nếu như không rút lui theo Tuế Thiên trưởng lão, lúc này kẻ chết ở Vô Lượng Sơn chính là chúng ta!
Phó thủ lĩnh khác khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn theo ánh mắt của đại thủ lĩnh, nghi ngờ nói:
- Cũng thật kỳ quái, Long Khuê trưởng lão đâu? Ta chỉ thấy Tuế Thiên trưởng lão từ hơn mười năm trước! Cuối cùng không ngờ ở thời điểm mấu chốt này lại do Tuế Thiên trưởng lão dẫn đội!
- Ầm!
Nghe vậy, đại thủ lĩnh nhanh chóng thưởng cho hai phó thủ lĩnh một người một cái đập vào đầu, tức giận nói:
- Đám người các ngươi bình thường không chú ý tìm hiểu tin tức có đúng không? Bây giờ ở đây nói loạn cái rắm! Long Khuê trưởng lão đi giữ sơn rồi, ngươi không biết sao!
Hai phó thủ lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt buồn bã giống như đưa đám nói:
- Chúng ta vốn chính là quân Long Bí Quân chữ Địa, lại không giống thủ lĩnh ngài đã từng lăn lộn với quân chữ Thiên, lấy đâu ra tin tức chứ?
Đại thủ lĩnh lắc đầu, như đang nói sao mình lại dẫn theo hai tên ngu ngốc này đi ra, khẽ nói:
- Bây giờ tất cả quân chữ Thiên đang bảo vệ Thiên Cung, bảo vệ Long Thần bế quan. Bằng không chuyện đánh vào Vô Lượng Môn và Ngự Thiên Cung cũng không tới phiên quân chữ Địa ra mặt. Ta nói cho các ngươi biết, sau này bớt nhắc tới tên của Long Khuê trưởng lão trong Thiên Cung đi!
- Vì sao?
Phó thủ lĩnh không theo kịp thời đại hỏi tiếp.
Đại thủ lĩnh trợn mắt ngoái đầu nhìn lại, hai phó thủ lĩnh lập tức ngậm miệng lại.
Trong không khí lúng túng, một tên phó thủ lĩnh cong môi, tươi cười nói:
- Thủ lĩnh, ngươi nói Tuế Thiên trưởng lão bị thương, sao ta không phát hiện ra hắn bị thương thế nào vậy?
Bất chợt, ánh mắt hai phó thủ lĩnh lập lòe đầy vẻ tò mò, nhìn đại thủ lĩnh, đại thủ lĩnh bĩu môi, nói về chuyện cũ của Long Tuế Thiên.
Năm đó, Long gia liên kết với năm thế gia lớn truy sát Đoan Mộc Kình Thiên, Long Tuế Thiên đã từng là chủ lực trong đó, nhưng không ngờ gặp phải Đoan Mộc Tiêu Mạn ra khỏi cung tìm kiếm.
Long Tuế Thiên sao có thể là đối thủ của Đoan Mộc Tiêu Mạn, bởi vậy bị thương nặng, cuối cùng ẩn cư trong Thiên Cung hơn mười năm, chuyên tâm chữa thương, tu luyện khí Kim Long, đáng tiếc Băng Loan Hàn Khí của Đoan Mộc Tiêu Mạn đâu dễ đối phó như vậy.
Mà Tuế Thiên trưởng lão mai danh ẩn tích trong Thiên Cung cũng trực tiếp dẫn đến Long Khuê trưởng lão quật khởi, Long Khuê dần dần trở thành kế thừa Long Thần, người thứ hai ở Thiên Cung.
Lần này, Long Khuê trưởng lão bị phạt canh giữ Vạn Nhận Kiếm Sơn, Long Thần bế quan, trách nhiệm quan trọng không thể tránh khỏi rơi vào trên thân Long Tuế Thiên.
Lại thêm có liên quan đến Ngự Thiên Cung, Long Tuế Thiên tất nhiên không thể chối từ, lòng báo thù nhanh chóng thiêu đốt.
- Thì ra là thế!
Hai vị phó thủ lĩnh bừng tỉnh hiểu ra.
- Cho nên các ngươi phải biết rằng lui cũng là một loại tấn công. Cho dù có nhiều người tới Vô Lượng Môn như vậy, đồng tâm lại có ích lợi gì. Tuế Thiên trưởng lão lui nhất định là vì suy nghĩ muốn tấn công Ngự Thiên Cung. Chờ lát nữa Tuế Thiên trưởng lão trị vết thương xong, chúng ta sẽ phải trực tiếp diệt Vô Lượng Môn, xông lên Ngự Thiên Cung, bắt người phụ nữ Đoan Mộc Tiêu Mạn kia!
Nhắc tới Đoan Mộc Tiêu Mạn, con ngươi của hai phó thủ lĩnh lập tức lập tức sáng lên, khóe miệng cong lên tươi cười nghiền ngẫm.
- Trên Ngự Thiên Cung lại có rất nhiều người quốc sắc thiên hương đấy! Nghe nói Đoan Mộc Tiêu Mạn càng... là vưu vật!
Nói một hồi, lời lẽ của hai phó thủ lĩnh càng thêm bỉ ổi lại bị đại thủ lĩnh đạp một cái. Theo ánh mắt của đại thủ lĩnh, tất cả Long Bí Quân đều lập tức đứng lên!
- Khụ khụ!
Tiếng ho khan nặng nề và đau khổ vang lên giữa núi rừng, tiếng rồng ngâm hoàn toàn vang vọng phía chân trời, ảo ảnh màu vàng biến mất phía chân trời, lập tức hóa thành một chùm pháo hoa!
- Vù vù!
Bầu trời chợt hiện ra ánh sáng chói mắt, giống như hai con mắt màu đen cực kỳ khổng lồ lần lượt hiện ra ở hai đầu đông và tây, một bên là cảnh tượng của Vô Lượng Môn và Ngự Thiên Cung, một bên là cảnh tượng của Phạm Long Thiên Cung.
Cảnh tượng trong quang ảnh mơ hồ, nhưng ít nhiều có thể phân biệt ra lúc này Ngự Thiên Cung vẫn còn yên tĩnh.
Trong Vô Lượng Môn, hơn một trăm vạn Ác Tán Tu lúc này đã bị chém giết hết.
Vô Lượng Môn lớn như vậy bị nghiền nát, cảnh tượng chấn động lòng người, Tây Vô Tình đang dẫn theo bọn họ thu dọn chiến trường.
- Ầm ầm!
Ba gã thủ lĩnh rít gào một tiếng, không gian lập tức run rẩy, dưới chân có ánh sáng điên cuồng phun ra. Ba người lập tức giống như quỷ mị thoáng cái đã đến bên cạnh Long Tuế Thiên.
- Tuế Thiên trưởng lão, bước tiếp theo tính thế nào!
Long Tuế Thiên không nói được một lời, giống như ngọn nến gần tắt nhìn hình ảnh trên Ngự Thiên Cung, Ngự Thiên Cung hình như có cấm chế linh hồn kỳ lạ, hình ảnh vô cùng mơ hồ.
Nhưng từ đường nét của hình ảnh có thể thấy được là cảnh tượng Ngự Thiên Xuyên.
Long Tuế Thiên lập tức khẽ híp mắt lại, một sát cơ giống như từ dưới vực sâu của địa ngục lan tràn ra khắp trời đất, dẫn tới ba gã thủ lĩnh lập tức biến sắc, không dám nói một lời nào, bước chân cũng bất giác lùi lại mấy thước.
- Đoan Mộc Tiêu Mạn! Ngươi còn từng nhớ ta không! Vô Lượng Xuyên chẳng qua chỉ là món tráng miệng thôi. Lão phu phải nhổ tận gốc nhà ngươi!
Bỗng nhiên, không gian xung quanh Long Tuế Thiên có gợn sóng tản ra, trong năng lượng khủng khiếp lại có khí tức Kim Long mãnh liệt bao phủ lấy Long Tuế Thiên.
- Các ngươi canh giữ ở chỗ này chờ mệnh lệnh của ta. Bây giờ Vô Lượng Xuyên có Tây Vô Tình, giết chết bọn chúng cũng không có khả năng lượng lên được Ngự Thiên Cung! Ta về Thiên Cung trước một chuyến, đã đến lúc điều động quân chữ Thiên rồi!
Long Tuế Thiên phất tay, một khí tức Kim Long nóng bỏng xuất hiện trong không trung hình thành một vòng xoáy cực lớn, chỉ lát sau bóng dáng Long Tuế Thiên đã hóa thành sương mù biến mất!
- Phù!
Long Tuế Thiên đi rồi, áp lực mạnh mẽ đột nhiên biến mất, ba gã phó thủ lĩnh vội vàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn gợn sóng nhộn nhạo trong không gian, ba người không khỏi mong chờ.
Đây là đi gọi người đấy! Quân chữ Thiên vừa tới, Vô Lượng Môn, Ngự Thiên Cung đều phải mất mạng!
- Đám yêu thú, súc sinh Phục Yêu Môn Hỗn Loạn Vực kia, ta phải khiến chúng nợ máu trả bằng máu!
Ánh mắt đại thủ lĩnh bắn ra một tinh quang, khóe miệng nhếch lên giống như đao phong.
Tiếng gầm của hai phó thủ lĩnh lập tức vang vọng trong trời mây. Mỗi Long Bí Quân nhất thời hưởng ứng.
- Tất cả mọi người ở tại chỗ đợi lệnh tấn công lên Ngự Thiên Cung! Cướp người cướp tiền cướp tac đồ!