← Quay lại trang sách

Chương 2470

Vân Thiền Y thấy thế, năng lượng khắp người dữ dội tuôn ra, nhưng cũng không thể ra sức!

- Bang bang!

Thân thể mọi người dừng lại mấy giây trong vòi rồng, liền bị trực tiếp kéo vào.

- Ầm!

Cái khe mở ra, trong nháy mắt, mọi người không còn chỗ nào trốn chạy.

Lực hút khổng lồ giống như lốc xoáy hút tất cả mọi thứ có thể nhìn thấy.

Nước lũ thời không tựa như dã thú cắn nuốt thiên địa, tinh nguyệt không phát sáng, hào quang cũng theo đó rối loạn!

Cái khe đóng lại, thời không dừng lại.

Trong hư không, vết sẹo thật dài kia tựa hồ nghênh đón chủ nhân chân chính của hắn mà công thành lui thân.

Trên thương khung tàn phá, điện mãng màu tím đã không thấy.

Nhưng có một điều tất cả mọi người không cảm giác được chính là, trong nháy mắt vết rách đóng lại, một thanh âm tựa như rống giận từ dưới đáy chúng thần chi giới truyền đến.

Bên trong Cực Lạc Thần cung, Nam Kha âm trầm đứng dưới Lục Dục Tháp.

Các vực chủ đã thối lui, bị người của Cực Nhạc tinh vực trông coi nghiêm ngặt, không cho phép ai rời đi, ngày mai đều phải tham gia đại hội Chưởng Pháp Giả.

Bên ngoài, mặc dù Nam Kha và Pháp Diệp còn có lời hứa danh dự, nhưng tất cả vực chủ đều giống như tấm gương sáng.

Giờ phút này, đại hội Chưởng Pháp Giả đã trở thành chiến trường của người có dã tâm!

Các vị vực chủ không ai phản kháng, cũng không ai nghị luận, cứ như vậy trở về, ngày mai Chưởng Pháp Giả đúng hạn cử hành.

Bất kể là Nam Kha bắt được Pháp Diệp và vị thanh niên kia, hay là Pháp Diệp mang theo đầu mối giết chết Nam Kha.

Chỉ cần Thái Cổ đại kiếp không bộc phát, chuyện của thượng tầng tinh vực, những hạ trung tầng tinh vực thật sự không quản được.

Người đáng thương chính là Phúc Diệp, Ôn Phù và Vô Ngu.

Giờ phút này, ở dưới tháp Nam Kha lạnh lùng nhìn ba người, Ôn Phù mặt mũi tái nhợt, hơi thở suy yếu, dựa vào trong lòng Ôn Phúc Diệp.

Ôn Phúc Diệp và Vô Ngu đồng dạng đều vết thương chồng chất, hiển nhiên đã trải qua chiến đấu cực kỳ thảm thiết.

Ôn Phúc Diệp mắt lạnh nhìn Nam Kha, tức giận nói:

- Nam Kha! Ta muốn giết ngươi!

- Giết ta? Nhưng sẽ không có người giải trừ sâu độc cho ngươi!

Nam Kha lạnh lùng nhìn Ôn Phúc Diệp.

Chợt Nam Kha đi tới bên cạnh Vô Ngu, một cước đá vào người Vô Ngu, ánh mắt âm lệ:

- Lão già kia cho ngươi đi giữ cửa, ngươi cũng có thể chọc ra chuyện cho ta, ngươi tưởng rằng ta không biết sao!

- Ầm!

Một đạo trọng kích, Nam Kha hung hăng đánh lên đầu Vô Ngu.

Vô Ngu rên thảm, mở đôi mắt huyết nhục mơ hồ, khóe miệng cười lạnh.

- Cười! Ngươi cứ cười đi! Còn các ngươi nữa, nếu không phải năm đó ta hạ sâu độc lúc ngươi lấy ra thất tình lục dục, hôm nay hai người các ngươi tuyệt đối sẽ phá hỏng đại sự của ta!

Nam Kha lạnh lùng nói với Ôn Phúc Diệp.

Ngay sau đó, Nam Kha tức giận, chậm rãi đi tới trước mặt Ôn Phúc Diệp, thái độ kiêu ngạo như nhìn kẻ hạ nhân, ánh mắt lạnh lùng:

- Muốn lấy lại thất tình lục dục của ngươi?

Ôn Phù và Ôn Phúc Diệp nhất tề nhìn về phía Nam Kha, ánh mắt căm giận, Nam Kha lập tức cười lạnh:

- Đừng mơ! Ta muốn nói cho các ngươi biết không thần phục ta chỉ có chết!

Nhất thời, hai tay Nam Kha đưa về phía Ôn Phúc Diệp, một đạo uy áp linh hồn hung hãn lại đánh lên đầu Ôn Phúc Diệp, chỉ nghe Ôn Phúc Diệp thảm thiết kêu lên.

Kình phong cuồng bạo khiến Ôn Phù trực tiếp té ngã, Ôn Phù nhất thời run rẩy, tê tâm liệt phế nhìn Ôn Phúc Diệp:

- Muội muội! Nam Kha, tên súc sinh nhà ngươi muốn làm gì!

Nhất thời, Ôn Phù và Vô Ngu đồng thời mạnh mẽ xông về Nam Kha, nhưng đều bị thủ vệ của Cực Lạc Thần cung ngăn lại!

- A!

Ôn Phù gầm thét, Vô Ngu cũng nước mắt tuôn đầy mặt, máu nhỏ ròng ròng, hai tay không ngừng đập xuống mặt đất.

Tiếng đau thê thảm từ trong cổ họng Ôn Phúc Diệp chậm rãi phát ra, con ngươi co rút, cả người run rẩy, dưới bàn tay của Nam Kha, Ôn Phúc Diệp trong nháy mắt bị rút hồn.

- Tê tê!

Từng đạo tơ nhện tinh hồn trí nhớ từ từ thất khiếu Ôn Phúc Diệp rút ra, mỗi lần rút ra một cây, Ôn Phúc Diệp đều vô thức co quắp, nổi gân xanh, khuôn mặt cũng theo đó bắt đầu vặn vẹo.

Qua một hồi lâu, Ôn Phúc Diệp tựa như người không xương xụi lơ trên mặt đất, Ôn Phù và Vô Ngu vội vàng tiến lên.

Bàn tay Ôn Phù bắt đầu run rẩy, nước mắt không ngừng rơi trên mặt đất, nhìn Ôn Phúc Diệp bị rút hồn, trái tim đau đớn không thôi.

- Nam Kha, tên ác ma này!

Như một kẻ tâm thần điên cuồng hét lên, sắc mặt Ôn Phù đỏ bừng, con ngươi như máu.

- Ha ha ha!

Nhất thời, Nam Kha cuồng tiếu, tà mị kiêu ngạo đi đến bên cạnh Ôn Phù, một tay nâng cằm Ôn Phù, chậm rãi nói ra ba chữ lạnh như băng.

- Thiên Man vực!

- Ông!

Tóc gáy dựng lên, Ôn Phù giống như thất thần nhìn Nam Kha, trong nháy mắt toàn thân toát mồ hôi lạnh.

- Tô Kính Uyên!

Nam Kha tiếp tục nói.

- Không, ngươi muốn làm gì!

Nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt Ôn Phù thật sự sụp đổ, quỳ trên mặt đất, hung hăng nắm áo Nam Kha, ánh mắt tuyệt vọng.

- Ta muốn làm gì?

- Là ngươi muốn làm gì chứ?

Mang theo một loại lãnh ý thâm sâu nhìn Ôn Phù, trong nháy mắt Nam Kha trở nên tức giận.

- Tà ma! Ngươi là tà ma!

Trên mặt Ôn Phù tràn ngập sợ hãi, nắm chặt Nam Kha, trực tiếp xuyên thấu qua lớp áo thấm vào trong thịt, máu ồ ồ chảy xuống.

- Rầm!

Lại là một cú đá, Nam Kha đứng dậy, vô cùng vui vẻ nhìn Ôn Phù:

- Có thể ngươi cũng không biết? Người vừa rồi chạy trốn khỏi Lục Dục Tháp là người nào?

Ôn Phù ngừng khóc, oán hận nhìn Nam Kha, khi Nam Kha nói ra người kia chính là Tô Dật, thân thể Ôn Phù trong giây lát ngã xuống.

Hai mắt thất thần, cả người không ngừng run rẩy, Ôn Phù xé rách tiếng nói, gần như thét chói tai rống giận với Nam Kha.

- Không ngờ, ngươi lại sinh ra một Hỗn Độn Yêu Hoàng! Cũng được! Ngày mai ta chờ ở đây!

Ngay sau đó, Nam Kha phất phất tay, Cực Lạc thủ vệ trong nháy mắt kéo đám người Ôn Phù và Ôn Phúc Diệp xuống.

- Đừng, Nam Kha! Ngươi đừng thương tổn Tô Dật!

Trong thống khổ, Ôn Phúc Diệp lại cầu xin cho Tô Dật.

- Dật nhi, Dật nhi.

Ôn Phù bị kéo lê trên mặt đất đã sớm khóc thảm thiết.

- Ha ha ha!

Nam Kha cuồng tiếu nhìn về phía Lục Dục Tháp, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt tràn ngập nụ cười vô tận.

- A!

Sau khi mọi người bị kéo đi, Nam Kha một lần nữa gọi ra vòng xoáy, thanh âm rống giận của Hiên Viên Thiên Ca khiến Nam Kha dữ dội rút lui về phía sau mấy bước, khí huyết nhất thời cuồn cuộn, hết sức khó chịu!

- Chủ nhân, tại sao!

- Nhanh! Hiện tại mau đến Loạn Ma tinh vực, bọn chúng đã tiến vào chúng thần chi giới rồi!

Chỉ một thoáng, Nam Kha quá sợ hãi, giống như nghe lầm, lo sợ không yên lui về phía sau:

- Làm sao có thể! Là ai tiến vào!

- Yêu Hoàng còn có Pháp Diệp, bọn chúng cùng nhau mở ra chúng thần chi giới!

Thanh âm Hiên Viên Thiên Ca tiều tụy, khàn giọng ra lệnh.

Nghe vậy, con ngươi Nam Kha đột nhiên co rút, nhẹ giọng nói:

- Hai người bọn chúng lại cùng đi!

- Còn không mau đi!

Hiên Viên Thiên Ca giận dữ hét.

Khi Nam Kha mang theo Cực Lạc thủ vệ tới Loạn Ma tinh vực, ở đây đã thành một đống phế tích hỗn độn, làm gì còn dấu vết của chúng thần chi giới.

Trong lòng rét lạnh, Nam Kha một lần nữa gọi ra Hiên Viên Thiên Ca:

- Chủ nhân, làm sao bây giờ!