Chương 2477
Trong Yêu Hoàng cung lớn như thế, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của U Lạc, hoang vu thê thảm!
Tô Dật đứng bên cạnh, đầu lại nhói đau, hình ảnh trước mặt dần dần mơ hồ tiêu tan, Tô Dật nhìn U Lạc từ từ đứng dậy.
Thân thể gầy yếu lảo đảo bước đi, đi tới trước mặt hoàng cung, vẻ mặt vắng lặng, một lần nữa ngưng kết thủ ấn huyền ảo.
- Ầm!
Giống như kinh lôi, phía chân trời có một vết rách điện mãng màu tím vắt ngang bầu trời xuất hiện, lôi trụ to lớn điên cuồng đánh xuống!
- Yêu Hoàng, U Lạc đi theo ngài đây!
- Ầm!
Trước người Tô Dật một mảnh trống không, cảm giác sợ hãi khi chân không nổ tung trong nháy mắt phủ xuống, đây là tai nạn siêu cấp mà Tô Dật cũng cảm thấy đáng sợ!
- Xoẹt!
Chỉ nghe một tiếng nổ của chân không, mọi thứ đều biến thành hư vô.
Trong vầng sáng trắng xóa, U Lạc lao về phía trước, đi tìm Hỗn Độn Yêu Hoàng của nàng!
Hồi ức giống như màn tơ hiện lên trước mắt, lưu luyến vạn năm khiến trong lòng Tô Dật đau xót.
Thái Cổ đại kiếp hoàn toàn bộc phát trong bi thương của U Lạc, hết thảy đều bị hủy diệt.
Mang theo vết sẹo hồi ức, Tô Dật trở lại thực tế, chậm rãi mở hai mắt, mồ hôi đã đầm đìa!
- Vù vù!
Hắn thở hổn hển, Tô Dật giống như đã ngâm mình trong nước một ngày một đêm, cảm giác không thể hít thở khiến tinh thần Tô Dật có chút tan rã.
- Tô Dật, ngươi không sao chứ?
Lúc này Tô Dật đang được một bàn tay mềm mại nắm chặt, Tô Dật đưa mắt nhìn, chính là Vân Thiền Y đang ân cần nhìn mình.
- Ngươi nhớ tới cái gì sao?
Trong con mắt trong sáng của Vân Thiền Y tràn đầy lo lắng.
Tô Dật thở phào nhẹ nhõm, kể lại chuyện U Lạc cuối cùng phát động Thái Cổ đại kiếp cho nàng.
- Khó trách Hiên Viên Thiên Ca muốn sống lại, thì ra là mang theo hận ý với U Lạc và Yêu Hoàng!
Vân Thiền Y hít một hơi lãnh khí.
Tô Dật chậm rãi đứng dậy, từ từ vận chuyển Ngự Thiên Quyết, ngắm nhìn xung quanh, không khí của Yêu Hoàng điện vẫn trầm lặng như ban đầu.
Ngày hôm đó, U Lạc đã từ nơi này lao đi.
Nhìn chiếc ghế dựa thiên yêu, Tô Dật không tự chủ được tiến lên, chậm rãi ngồi xuống.
Học theo bộ dạng U Lạc, khẽ vuốt vuốt lên tay vịn, chiếc ghế thiên yêu trên vạn năm vẫn sáng ngời như được tẩy rửa, không có chút tro bụi.
Nhất thời, trong lòng Tô Dật cả kinh, lúc này, từ trong cơ thể Tô Dật một thanh âm nhàn nhạt bỗng truyền ra.
- Đi tìm nàng!
Bỗng dưng, mắt Tô Dật trợn tròn, mồ hôi lạnh chảy xuống, nhìn vẻ mặt Vân Thiền Y vẫn bình thản, Tô Dật biết chỉ có mình nghe được thanh âm này.
Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Tô Dật đứng dậy, chợt nhìn ra xung quanh, yêu kỳ cũ rách cổ xưa vẫn đang phấp phới trên xà nhà, cung điện vẫn vắng lặng như trước.
- Sao vậy?
Vân Thiền Y hỏi.
Tô Dật lắc đầu, khẽ nói:
- Không có chuyện gì!
Cảm thấy buồn bực Tô Dật một lần nữa ngồi xuống, thanh âm kia lại vang lên trong đầu.
- Đi tìm nàng! Đi tìm U Lạc!
Thanh âm trầm thấp như mang theo từ tính một lần nữa vang lên bên tai, lỗ chân lông toàn thân Tô Dật nhanh chóng mở ra.
- Đi tìm nàng?
Đầu óc Tô Dật không ngừng hồi tưởng đến thanh âm vừa rồi.
Đó là Yêu Hoàng, Tô Dật chợt nhớ tới đó là thanh âm của Yêu Hoàng năm đó.
Tìm ai? Tô Dật một lần nữa đứng dậy, hoảng hốt nhìn bốn phía.
Một hồi lâu, đạo thanh âm kia cũng không thấy nữa.
Đi xuống dưới đài, ánh mắt Tô Dật trống rỗng, U Lạc cũng đã tự vẫn, giờ biết đi đâu mà tìm?
Vừa rồi nhất định là tàn hồn của Yêu Hoàng còn sót lại trên ghế, chẳng lẽ hắn muốn nói với mình rằng U Lạc còn sống?
- Vậy đi đâu tìm đây?
Tô Dật có chút buồn bực.
- Lão Đại! Lão Đại ngươi ở đâu rồi?
Lúc này, ngoài điện vang lên thanh âm của Tô Tiểu Soái, Vân Thiền Y nhìn Tô Dật, Tô Dật đã đi vào phía trong.
- Ngươi đi đâu vậy!
Vân Thiền Y lớn tiếng hỏi.
Giọng nói dịu dàng vang lên trong đại điện, thân hình của Tô Dật lại giống như hào quang lóe lên cực nhanh trong đại điện.
- Ở bên ngoài chờ ta cùng bọn họ!
Tô Dật la lớn.
- Ài!
Vân Thiền Y lắc đầu, bắn ra ngoài điện.
Chỉ trong chớp mắt, Tô Dật đã xông vào bên trong điện, dọc theo lộ tuyến trong trí nhớ, Tô Dật nhanh chóng đi tới một căn phòng.
Xa xa nhìn lại, trong phòng đèn đuốc sáng rõ, trong nháy mắt Tô Dật có chút nghẹn ngào, cố gắng điều hòa hô hấp đẩy cửa bước vào.
- Két!
Chỉ nghe một thanh âm vang lên, mùi vị tro bụi cổ xưa tràn vào hơi thở, nhưng trước mắt bỗng xuất hiện một bóng lưng.
Nhìn qua, bóng lưng như phát sáng, liêu nhân lòng mang, tóc mai phất phơ làm cho lòng người chập chờn.
Là U Lạc sao? Tô Dật không thể tin được.
Tô Dật không dám xác định, bóng lưng này đồng dạng cũng đang khoác một cái khăn voan đỏ thẫm, cực kỳ giống đại yến Yêu Hoàng năm đó.
Chậm rãi đến gần, cô gái trước mắt thoang thoảng hương thơm, thân hình mảnh mai giống như tiên giáng trần, Tô Dật nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô gái, bờ vai như được gọt thành, vô cùng mềm mại.
Cô gái không nói gì, chỉ đứng lên xoay người lại, nhìn cô gái trước mặt, Tô Dật nhẹ nhàng kéo khăn voan lên.
Trước mắt hình ảnh U Lạc và Vân Tinh nhất thời như đan xen vào nhau, tựa như u lan.
- Tinh Nhi!
Tô Dật khẽ kinh ngạc.
Hai tròng mắt từ từ mở ra, trong mắt nhu tình như nước, nhìn Tô Dật:
- Còn nhớ nơi này sao?
- Nhớ, nhưng chuyện này là thế nào, ngươi là Vân Tinh hay là U Lạc?
Vân Tinh thấp giọng nói:
- Mộc Trấn Thiên Thạch vốn là quà tặng hôn lễ ngươi tặng cho ta, cuối cùng ta dẫn động Thái Cổ đại kiếp, dấn thân vào Mộc Trấn Thiên Thạch chỉ vì tìm tìm tung tích của ngươi!
- Ngươi cũng nhớ ra rồi?
Tô Dật nhất thời cảm thấy đau xót, khẽ nói.
Vân Tinh ưm một tiếng, chợt giang rộng hai tay ôm lấy Tô Dật, thấp giọng nói:
- Duyên phận kiếp trước còn chưa dứt, cả đời này chúng ta vĩnh viễn không chia lìa!
Tô Dật ôm chặt Vân Tinh, Vân Tinh trước mắt luôn cảm giác có chút kỳ quái.
Thường ngày Vân Tinh tính cách ngay thẳng, chẳng lẽ sau khi tìm lại được trí nhớ của U Lạc, phong cách nói chuyện cũng thay đổi sao?
Lúc này, Vân Tinh đang nằm trong lòng Tô Dật lại đột nhiên biến hóa sắc mặt, vẻ âm hiểm oán độc hiện lên trong mắt.
Bàn tay hơi cong, Vân Tinh rút ra một con dao, trực tiếp tấn công về phía thái hư thần hải của Tô Dật.
- Tô Dật, cẩn thận!
Trong Hỗn Nguyên Cổ Chung, thanh âm của Độc Cô Vũ Mặc vang vọng trong đầu.
- Ầm!
Bên trong phòng, bỗng nhiên bộc phát ra một đạo kim minh, Tô Dật nhanh chóng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, kim quang lấp lánh!
- Ngao!
Ngay sau đó, một tiếng kêu trầm thấp vang lên, Nguyên Dương Thiên Long Cốt và Yêu Thần chiến giáp nhất tề triển khai, tam trọng phòng ngự cường hãn tầng tầng triển khai nơi thái hư thần hải!
- A!
Vân Tinh nhanh chóng tránh thoát, bị đánh bay, ngã đập người lên hương án trước mặt, ánh nến vụt tắt, Vân Tinh trước mặt từ từ trở nên lãnh khốc âm tà.
- Đúng là không lừa được ngươi!
Đôi mắt Vân Tinh lạnh lẽo, chậm rãi lau khô vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tô Dật phẫn nộ quát.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Vân Tinh trước mặt, nhất thời khóe miệng âm trầm, vẻ cứng rắn hiện lên trong mắt.