← Quay lại trang sách

Chương IV

Đã tỉnh rồi nhưng chưa mở mắt, Đèo Lầm Khẳng có cảm giác là trong tâm hồn chàng hình có một chỗ hổng, một chỗ trống rỗng, đen mờ. Trí nhớ, chàng chư bị đứt quãng. Chàng không hiểu chàng nằm ở chỗ nào, và lúc đó vào khoản mấy giờ. Óc chàng lơ mơ, như bị một bức màn quên che lấp một vài lớp. Chàng thấy cồn cào gan ruột, khát nước lạ thường. Gân cốt chàng hình như bị nhủn hết cả ra; chàng tuy không mệt nhọc, song không hiểu vì sao, thấy thân thể cứ như bị bần thần, tê tái, buồn buồn mỏi mỏi dị kỳ. Chàng bèn duỗi tay duỗi chân rõ mạnh cho lại sức và tỉnh táo; vừa vươn vai, chàng bỗng đã rụt tay vào, kinh ngạc. Chàng vừa đụng phải một vật gì to và cứng, tựa hồ như một súc gỗ tròn. Súc gỗ ấy như kề sát bên cạnh chàng, chàng vì mê ngủ nên không biết. Một cái nhún mình, chàng bèn nhẩy đứng phắt dậy, mở mắt to quan sát.

Chao ôi! càng trông rõ, hồn chàng như càng bay bổng trên mây. Lầm Khẳng không thể cầm được nổi kinh hoàng đến cực điểm, chàng bịt mắt kêu to lên một tiếng. Thì ra vật chàng đụng phải là một cái quan tài, một cỗ quan tài bằng bạch mộc, bào rõ tròn và chạm trổ rất công phu. Chàng càng nghĩ lại, càng giùng mình giợn tóc, bởi cả đêm hôm qua, - bây giờ chàng đã nhớ, - chàng ôm ấp một xác ma khắng khít ở bên mình. Bao nhiêu những việc đã xảy ra đêm trước bỗng tự nhiên dồn dập hiện rõ trong óc chàng, lấp chặt những chỗ trống rỗng chàng cảm thấy khi thoạt vừa tỉnh giấc.

Sau khi bọn kỵ mã ngã lăn ra, say khướt, thiếu nữ mặc y phục trắng dìu chàng vào chung gối trong phòng. Tia lửa cuối cùng của ngọn đèn dầu lạc bỗng bị gió lay, tắt mất. Giữa bóng tối trùng trùng điệp điệp, Lầm Khẳng không nhìn thấy vật gì. Trong lúc lảo đảo say sưa, những cảm giác của chàng lờ mờ, không được rõ ràng, chính xác. Chàng chỉ nhận được rằng, khác với cảm tưởng buổi bắt tay trước tiên, những cảm giác sau này liên tiếp trong xác thịt chàng đều là những khoái lạc tiêu hồn và êm ái. Bên cạnh giai nhân chung tình và nũng nịu, chàng thấy không khí tựa hồ ấm áp, lòng son tựa hồ bừng nóng, mạch máu tựa hồ nổi sôi. Bàn tay ai kia buổi sơ thân, cứng như xương mà lạnh như băng tuyết, cớ sao nửa khắc sau khi người ngọc nhấp nhô và ba ly rượu nếp, nó bỗng hóa ra mềm mại, mịn, dẻo, nó bỗng tỏa ra một nguồn sinh khí nồng nàn? Rồi, không những thế, con mắt ai lạnh lẽo cũng dần dần thùy mị, màu da ai xanh lợt cũng dần dần tươi tỉnh, hồng hào. Cặp má đào của thiếu nữ bỗng đỏ bừng lên, nàng vứt bỏ tấm khăn quấn ngang mày, tung làn tóc nhánh đen lõa xỏa đủ dài xuống gót.

Ôi! Sắc đẹp như thế sao không phải khuynh thành, khuynh quốc; Lầm Khẳng những hối hận đã quá ngờ vực, liệt bạn tình vào loài ma quỉ, yêu tinh. Chàng lại tự cho mình sung sướng, tự cho mình đã có hạnh phúc, lần đầu tiên trong đời, được biết thú ái ân trong một thiếu nữ yêu kiều dường ấy. Say rượu, say thuốc phiện, say gái, chàng đắm đuối trong trường lạc thú, rồi quên, quên cả, quên hết nghĩa vụ và bổn phận đợi chàng trong quãng tương lai. Ở một hoàn cảnh tương tự như hoàn cảnh này, không ai có thể làm hơn chàng được nữa. Lầm Khẳng từ trước, đã liều phó thân thể và linh hồn cho số mệnh, cho duyên nghiệp, chàng cứ tự nhiên làm đúng theo lời dặn của lương tâm, của xác thịt, không quản gì đến kết quả sau này.

Đêm hôm ấy, thấy thiếu nữ tỏ ý âu yếm chàng cũng chẳng nề hà, trả lại cho nàng một tấm yêu chân thật. Giữa bóng tối chập chùng lạnh lẽo chàng được biết người đàn bà thứ nhất, chàng được cùng nàng say đắm trong một cuộc ân ái mê ly. Chàng không thấy lạnh lẽo nữa, dẫu rằng ngủ không chăn, không đệm. Thiếu nữ tựa hồ cũng như chàng, hiểu khoái lạc chung tình lần thứ nhất. Nàng yêu đương chàng một cách nồng nàn thân thiết sẽ vuốt ve chàng và lên giọng nỉ non hát ru cho chàng ngủ khiến hồn chàng phút chốc như chia ra tan tác, như bay bổng lên một từng thế giới xa xăm. Gối lên cánh tay ngà ngọc của người yêu chàng thiu thiu buồn ngủ. Giọng hát âm thầm tỏa trong không khí gian phòng một điệu ca Mường buồn bã, nửa não nuột, nửa dịu dàng, một điệu âm thanh khi nhẹ nhàng, khi ai oán, khiến cho chập chờn trong giấc điệp, chàng thiếu niên lánh nạn còn phảng phất nghe tiếng ru văng vẳng bên tai, tiếng ru xa lắc xa lơ, từ cõi u minh đưa lại. Lầm Khẳng ngủ đã say, hơi chàng thở đều đều, thế mà giọng hát vẫn còn âm ỷ vẳng ra không ngớt. Mãi đến khi gà rừng: báo hiệu canh năm đã dứt, mãi đến khi trăng sương đã, đi hết quảng đường mây biếc, gần sang nấp bóng non Đoài, lúc bấy giờ tiếng hát bỗng nhẹ dần đi, rồi ngừng, rồi im bặt.

Đến lúc Lầm Khẳng bàng hoàng tỉnh giấc, chàng thấy mình nằm chơ xơ trên sàn nứa, ngay bên cạnh một chiếc quan tài. Chàng hoảng sợ định tìm đường chạy trốn, thì bốn bề cửa đóng kín như bưng. Buồng bên cạnh, cũng không nghe tiếng người động đậy. Có lẽ họ còn ngủ? Có lẽ họ bỏ trốn hay chạy đi tìm chàng tất tưởi trong rừng? Hay là bị loài yêu kia làm cho chết hết cả? Bao nhiêu ý nghĩ lộn xộn làm não lòng Lầm Khẳng, chàng hãi hùng, luống cuống vô cùng. Nhưng chàng chưa biết tìm cách gì thoát thân cho khỏi nạn. Trông khe phên tia ánh sáng ở ngoài vào phòng tối, chàng nhận biết lúc đó độ vào khoảng giờ Ngọ, gần đúng giữa trưa. Chàng như một tên tù bị giam hãm trong nhà pha, chỉ có cách vượt ngục là may ra tìm thấy ánh mặt trời sáng lạn. Chàng bèn lấy vai húc vào tường, rồi xô, rồi đạp, nhưng đều vô công hiệu: phên tuy trông mỏng manh mà rất chắc, rất bền, vả chăng mé ngoài lại có những then ngang then dọc làm cốt. Chàng chân tay không; trong mình tịnh không có một tý khí giới nào; hóa nên dù lực lưỡng, chàng cũng đành bó tay chịu nhốt. Chàng tự nghĩ: “Mình đã bị nó quyết lòng hãm hại, thì có chạy lên trời nó cũng đuổi theo!” Suy tính thiệt hơn, chàng dằn lòng ở lại trong phòng cùng cỗ quan tài, cùng thây ma chết. Chàng không muốn trốn nữa, vì biết rằng có trốn cũng vô ích cũng uổng công.

Đương vơ vẩn bồn chồn, chàng bỗng thấy bên cạnh quan tài một tờ giấy hoa tiên phơn phớt đỏ. Không hiểu tớ giấy đó ở đâu bay lại, chàng lấy làm quái dị vô cùng. Chàng bèn cúi xuống lượm tờ giấy đó, đem lại một khe hổng trong tường, nhờ ánh sáng ở ngoài chiếu vào, đọc. Bức thư kia đại khái như sau này:

“Xin anh đừng lo ngại, em không nỡ lòng nào ám hại anh đâu. Sở dĩ nhốt anh, là vì em muốn cứu anh đó. Nếu anh dậy sớm quá, trước buổi đúng Ngọ, xin nán đợi em ít lâu. Đến trưa, mới là giờ em được về dương thế nói chuyện cùng anh, anh hãy cố kiên nhẫn. Sợ anh không yên dạ, em phải để lại thư này từ tối hôm qua. Anh chớ di đâu nhé! Chớ ra khỏi cửa phòng này mà bị hại, thì em khó lòng cứu anh được vạn toàn! Muôn ngàn ân ái gửi cho anh, anh chớ phụ tình em yêu quí anh mãi mãi.”

PENG-SLAO ký

Lầm Khẳng rất lấy làm sửng sốt khi thấy trên lá thơ bút tích của đàn bà. Chữ viết trên mảnh hoa tiên là chữ quốc ngữ, một thứ chữ quốc ngữ viết còn bỏ sót dấu hoặc đánh sai dấu và bằng một giọng ngô nghê khó hiểu, lớ lớ giọng Mường học tiếng Việt Nam. Nếu Lầm Khẳng không phải là một kẻ thông thạo cả hai thứ tiếng, thì có lẽ chàng: khó lòng đọc hết được bức thư. Đọc xong, yên trí rằng con ma trong quan tài không chủ tâm độc địa giết chàng, chàng thu hết can đảm và nghị lực ráng ngồi chờ đợi.

Chàng còn mãi mê suy nghĩ, mặt trời đứng bóng lúc nào. Trong áo quan khi ấy bỗng vang ra một giọng nói lanh lảnh, nhưng chang chứa vẻ yêu đương, giọng nói của con ma áo trắng. Lầm Khẳng nhận biết tiếng tình nhân, chàng mạnh bạo tiến lại gần cỗ quan tài, vỗ vào súc gỗ:

- Sao nàng nhốt tôi trong phòng này, không cho ra ngoài họp đầy tớ lại để đi cho thoát nợ? Tôi còn một việc cần kíp phải làm bổn phận và nghĩa vụ đương ngong ngóng đợi tôi; xin nàng sinh phúc cho, để tôi được làm tròn công việc, ơn này in sâu trong tâm khảm, tôi thề rằng không bao giờ tôi nỡ quên nàng...

Lầm Khẳng nói đến đấy, quì xuống sàn, vái cổ quan tài bốn lượt. Một giọng cười trong trẻo đáp lại bốn lễ đó.

- Anh không cần phải nói! Em đây đã rõ cả rồi mà! Anh cứ yên tâm. Rồi em sẽ thả cho anh đi có giữ anh lại làm gì cho bận? Nhưng ngay bây giờ thì anh chưa đi được, vì ra khỏi nhà này, anh sẽ bị hại ngay. Chỉ bởi lẽ em muốn cứu anh, nên phải bó buộc anh như vậy. Anh cùng em có chút duyên ân ái, nên bổn phận em là phải chu toàn tính mệnh cho anh và đầy tớ anh. Anh không sợ. Khi nào nghe hết chuyện em kể lại, bây giờ anh sẽ hiểu ngay. Vậy anh nán ngồi lại đây, gần em, dựa tay lên quan tài em, yêu em một chút xem nào! Rồi em sẽ kể anh nghe một câu chuyện lạ. Rồi em sẽ cắt nghĩa anh nghe vì sao em phải cứu anh. Anh ôi! anh có biết em mến quí anh là dường nào! Ít lâu nữa, đôi ta sẽ phải lìa nhau, có khi lìa nhau mãi mãi! Em rồi đây em sẽ chịu cô thân trích ảnh, biết ngày nào mới lại được cùng anh âu yếm nhau đây? Em sẽ buồn, sẽ tủi, sẽ nhớ anh, nhưng biết làm sao cho được? Chẳng qua chỉ vì duyên nghiệp! Đôi ta đã bị âm dương chia ra hai ngả, mà tình duyên theo nghiệp số, cũng chỉ ngắn có trăm ngày! Đã không hương lửa thì thôi, chớ đã chăn gối cùng nhau, anh cũng như chồng em rồi đó. Em phải ở cùng anh cho trọn nghĩa, dẫu rằng đời sum họp hai ta chỉ có độ trăm ngày. Em, sau này, tuy có tiếc nhớ buổi hợp hoan, cũng đành nằm yên lặng trong mồ này mà đợi thuở anh lìa đời phàm tục.

“Nhưng thôi. Đấy là tương lai xa vời, giờ đây anh hãy nghe em kể lại chuyện hiện thời. Nhưng muốn cho em nói hết nguồn gốc sự gặp gỡ của đôi ta, anh phải nguyện với em rằng sẽ, yêu em thực bụng. Và, trong mấy khắc ngắn ngủi này, anh phải thương mến em cho nồng nàn, đằm thắm, cho em khỏi tủi mình duyên phận hẩm hôi. Rồi đây anh sẽ ra đi, anh sẽ đua chen trên chồn hồng trần huyên náo; em, em vẫn phải một mình lạnh lẽo, nằm chờ anh trong chiếc quan tài! Em chỉ mong rằng: giữa một cuộc vui bên cạnh một người vợ sống, trong một khắc ân ái say sưa, anh sẽ để đành cho em một chút tình thương nhớ. Thế là đủ. Rồi ra, đối cảnh não nùng, ngắm hoa đào rụng, trông bóng trăng tà, vì anh hồi tưởng đến em, xin tưới cho em vài giọt lệ. Em ở xa xôi trong cõi vô hình vô ảnh, sẽ thấu lòng anh và phù hộ cho anh…”

“Nào, tình quân ôi! Xin anh đừng sợ em, thân gái đã ra ma, anh xích lại gần đây một tí! Bây giờ em xin kể anh nghe một câu chuyện kinh hồn.”

Như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời, Lầm Khẳng, khi xác chết thỏ thẻ nói xong mấy lời thành thực, thì không còn ái ngạt chút nào, bèn ngồi sát bên cỗ quan tài, vừa vuốt ve mặt gỗ, vừa lắng tai chú ý vào câu chuyện rùng rợn của cô gái Mường đã thành ma thiêng, một thứ ma biết yêu, mê, say đắm…