← Quay lại trang sách

Chương 537 Thần côn

Nếu tràng chủ không tin thì tràng chủ cứ việc lật xem cổ tịch của Nhân Ngư tộc.

Hải Lam Tâm nói.

"Thôi khỏi, ta tin.

Giang Thái Huyền đáp, qua một lúc lại hỏi: "Còn về con hải yêu Tiên Thiên kia, có ghi chép gì về nó không?"

"Bị hải tộc cường đại xé xác, chết rồi.

Hải Lam Tâm trả lời.

Sao cứ thấy như ngươi đang lừa ta nhỉ?

Giang Thái Huyền không khỏi nhíu mày, nếu nói như vậy nghĩa là cái gọi là Đại Hải Chi Linh đã chết từ lâu rồi?

"Hệ thống, Đại Hải Chi Linh đã chết rồi, sao ta có thể khiến Đại Hải Chi Linh van xin ta được?

Giang Thái Huyền hỏi.

Hệ thống không đáp lại câu nào, Giang Thái Huyền trầm ngâm: "Hệ thống không đời nào công bố nhiệm vụ không thể hoàn thành, cho nên Đại Hải Chi Linh này vẫn còn, chỉ là không có ai biết nó ở đâu mà thôi."

"Điểm khó nhằn của nhiệm vụ lần này cũng chính là Đại Hải Chi Linh.

Giang Thái Huyền nghĩ, sau đó liên hệ với Hải Lam Tâm: "Ngươi có biết đặc điểm của Đại Hải Chi Linh không, tập tính sinh hoạt và nó thích xuất hiện ở khu vực nào?"

"Đặc điểm của nó là thích biển, mấy cái khác ta không biết.

Hải Lam Tâm lắc đầu, hải tộc cũng không hiểu rõ lắm về Đại Hải Chi Linh.

Vớ vẩn, Giang Thái Huyền chẳng muốn nói nhiều với Hải Lam Tâm nữa, hay là hắn bảo Gia Cát Thần Hầu bày trận pháp làm cạn nước ở đại dương? Có điều việc này hơi khó đây.

Ngay lúc Giang Thái Huyền không biết phải xử lý thế nào thì dưới đáy biển lại xảy ra chuyện, Bán Long tộc náu mình dưới vực sâu ở đáy đại dương cuối cùng cũng rục rịch, vô số hải yêu Hoàng Giả mang Long huyết xuất hiện ở khắp nơi trong lòng biển.

Sau khi những hải yêu Hoàng Giả này rời đi, còn có thêm hàng ngàn hải yêu khác bơi ra từ vực sâu, không biết đã đi về hướng nào.

Grao

Một con hải yêu Hoàng Giả thình lình há to miệng, một lực hút lập tức xuất hiện, mấy con có đang nấp một bên cũng bị cuốn hết vào miệng nó, mà trong bầy cá này còn có cả một nhân ngư.

"Nhân Ngư tộc, tai họa của các ngươi – Bán Long tộc – kẻ dám liếc trộm Thần – đã tới rồi đây!" Hải yêu Hoàng Giả đang vọt qua rống lên làm chấn động cả lòng đại dương.

Mà bên Tây Vực.

"Chư Thần tạo ra thế giới, mang đến văn minh, khai hóa vạn vật, truyền thụ phương pháp tu luyện, dẫn vạn vật hướng về tương lai."

"Trong thời kỳ Thái Cổ, thiên địa sơ khai, khắp nơi chỉ toàn một mảng tối tăm, chư Thần giáng lâm, Oa Hoàng tạo ra nhân loại, yêu thần tạo ra Yêu tộc, Ngọc Hoàng đại đế truyền cho mọi sinh linh phương pháp tu luyện, là hy vọng bất tử được đạo môn thần minh ban phát, là Diêm La Vương cho chúng ta…"

Một nhóm võ giả mặc trường bào màu trắng đi về phía Tây Vực, không ngừng giảng đạo với thái độ thành kính, Thần tạo ra vạn vật, nhân loại là do một tay Nữ Oa nương nương đắp nặn nên, Yêu tộc được yêu thần Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn ban cho sinh mệnh.

Hải tộc là do một tay tổ tiên Long tộc tạo nên, mà dưới trướng Tổ Long còn có một thuộc hạ tên là Poseidon, y cũng chính là Hải Thần.

"Ơ, con mẹ nó ai có thể nói cho ta biết chuyện này có thật hay không vậy?

Không ít võ giả ở Tây Vực sửng sốt, tuy bọn họ biết tu luyện có thể thành Thần nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến tại sao bọn họ lại có thể tu luyện và nguồn cơn của việc tu luyện này là từ đâu mà thành.

"Là Thần, từ thuở mới khai thiên lập địa, có ai hiểu tu luyện là thế nào đâu? Là do Thần truyền thụ cho chúng ta, vị tôn thượng chí cao Ngọc Hoàng đại đế thương tiếc chúng sinh nên đã quyết định truyền thị thần công tu luyện cho thế gian.

Một vị võ giả đến từ Đại Vân quốc chỉ vào trường bào trăng trên người, bên trên có rất nhiều đường vân kỳ lạ: "Nhìn thấy chưa? Đây là thần văn, là thần văn có từ thời kỳ thái cổ!"

Thần văn? Hèn chi xem không hiểu, đám võ giả ngây người.

Ờm, không chỉ có mỗi bọn họ xem không hiểu mà ngay cả võ giả Đại Vân cũng bày tỏ bản thân chả hiểu gì sất.

"Chư thần ban cho chúng ta sinh mệnh, ban cho chúng ta Chân Hư Giới, dẫn dắt chúng ta đến tương lai ngời sáng, xây dựng nền văn minh chỉ thuộc về chúng ta, thậm chí là sinh ra thêm Thần Minh, Hồ Thần, Thần Võ Thiên Thần, Thiên Lôi Thần,…"

"Nhưng cũng có tổ tiên của một số người sau khi trở thành Đại Đế lại ảo tưởng rằng bản thân có khả năng đối chọi lại với Thần, muốn tự mình thống trị Chân Hư Giới, thế nhưng thật ra bọn chúng còn kém xa Thần lắm.

Một đám bịp bợm thở dài kể lể.

"Đại đế…" Các võ giả sửng sốt, dân thường cũng ngạc nhiên, Đại Đế muốn chống đối Thần?

"Không sai. Thần ban cho bọn chúng sức mạnh cường đại, cho bọn chúng trở thành Đại Đế, nhưng sức mạnh hùng mạnh bậc ấy đã khiến chúng trở nên mê muội, chúng cho rằng bản thân có thể sánh ngang với Thần, bèn tự cao tự đại, chiếm đất làm vương, nhằm khiêu chiến với thần uy.

Tên lừa bịp nọ tỏ vẻ nghiêm túc, đau khổ nói tiếp:

"Bọn chúng không biết nhớ ân, chúng theo bản năng mà quên đi tất cả những gì chư thầ đã tạo ea cho thế gian, chư thần thấy các Đại Đế như thế, chẳng nói gì cũng chẳng tức giận, song họ cũng đã rời đi mất rồi."

"Tại sao thế?

Nhóm võ giả cảm thấy không đúng lắm, trên đời này không có gì mà Thần không làm được, dám thách thức thần uy thì cứ thẳng tay tát một bạt tai cho chết luôn chẳng phải là được rồi sao?

"Lẽ nào ngươi sẽ giết đứa con của mình ư?

Thần côn(*) nhìn các võ giả rồi nghiêm túc hỏi.

(*) Chỉ những tên lừa gạt hay giả thần giả quỷ

"Không thể nào.

Tất cả võ giả lắc đầu, quả quyết nói.