Chương 576 Ngươi thử đi
Trong biển xảy ra chuyện hãm hại đồng hương, Vùng Đất Hắc Ám cũng đã xảy ra một chuyện kì quái.
Vương Minh Minh luôn thận trọng, hắn thoát khỏi đám đông, muốn kiếm nhiều tiền đương nhiên phải làm một mình, nếu một đám người ở cùng một chỗ vậy làm sao chia tiền?
Đi qua khu rừng rộng lớn, chém giết mãnh xà độc thú, xung quanh không có một bóng người, một mảnh trống trải, trước mặt xuất hiện ra một hồ nước.
Hồ nước rộng lớn, liếc mắt một cái không thấy bờ bên kia, cây cầu gãy từ bên hồ kéo dài ra, thẳng đến giữa hồ, nối tiếp từng lầu các, cung điện, còn có chòi nghỉ mát.
Quỳnh lâu điện ngọc, nhà cửa hoa lệ, những đường nét bí ẩn, những hoa văn kỳ lạ, kiến trúc thần bí đứng sừng sững trong hồ, mây mù lượn lờ, đẹp như tranh vẽ, như một cõi thần tiên.
"Ở đây vẫn có người sống sao?
Vương Minh Minh giật mình, theo bản năng lui về phía sau vài bước, cẩn thận nhìn tòa nhà.
"Hả? Đó là?
Trong lòng Vương Minh Minh nhảy dựng, xuyên qua kẽ hở của cung điện, hắn thực sự nhìn thấy một đám hoa yêu dị, một gốc linh dược nở rộ ánh sáng thần thánh.
Ngay lập tức, lại nhìn kỹ và phát hiện phía cuối cây cầu gãy, nơi nối với lầu các, cũng có một đoá hoa đang chuyển động.
"Linh dược, nhất định là linh dược!"
Vương Minh Minh vui mừng khôn xiết, nhưng mà nơi bí ẩn này có ẩn chứa nguy hiểm không?
"Mặc kệ đi, tìm kiếm giàu sang trong nguy hiểm, tràng chủ nói là rủi ro càng lớn thì phần thưởng càng lớn, nếu linh dược này là cấp Đế, vậy Vương Minh Minh ta nhất định là một bước lên trời!"
Vương Minh Minh vội vàng bước lên cây cầu gãy, cẩn thận bước tới cung điện, đến lầu các.
Một đường không có bất ngờ hay nguy hiểm, Vương Minh Minh thuận lợi đi đến cuối cây cầu gãy, trước cung điện, hắn nhìn về phía linh dược trước mặt, sau đó lại nhìn vào phía sau, đó là một khu vườn dược liệu, mỗi dược liệu đều toát ra mùi thơm nồng đậm, cho dù cách nhau khá xa nhưng hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của linh dược.
Thậm chí, mây trắng mờ mịt bốn phía đều là nguyên khí thiên địa ngưng tụ thành, một ngày tu luyện ở đây cũng đáng giá bằng mười ngày ở Vô Cực tông của hắn.
Đi lấy một gốc cây hay là vào xem xem, cướp toàn bộ vườn thuốc này?
Khi Vương Minh Minh còn do dự, trong cung điện có tiếng bước chân, một nữ tử mặc trang phục cung đình bước ra khỏi toà Quỳnh Lâu đi vào trong vườn dược liệu, cẩn thận đến trông nom linh dược trong vườn.
"Quả nhiên có người, nhưng không mang theo một tia dao động nguyên lực nào, chẳng lẽ là người thường? Hoặc là, một vị cường giả?
Vương Minh Minh rùng mình, vội vàng xoay người trốn đi.
"Ai?"
Động tác vẫn hơi chậm, người phụ nữ hơi nhíu mày, cầm trong tay một đóa hoa đẹp đẽ, chậm rãi đi tới.
"Chẳng lẽ phải chạy như vậy sao?
Vương Minh Minh không cam lòng, cơ duyên ngay trước mắt rồi, nhìn đám người Long Hạo xem, ai cũng một bước lên trời cả rồi, bản thân là khách hàng cũ của Thần Ma đạo tràng, mà vẫn đang trong thời kỳ Trường Sinh.
Tuy rằng hắn theo tông môn hỗn độn tiến vào Trường Sinh, nhưng chỉ ở Trường Sinh sơ kỳ, còn ở bản tu vi cũ, còn không bằng Trường Sinh bình thường chứ đừng nói đến bản Thần Ma.
Lạch cạch
Tiếng bước chân dừng lại, người phụ nữ đứng ở cửa lầu các, vẻ mặt lãnh đạm: "Nếu đã đến rồi sao không ra ngoài xem?"
Vương Minh Minh đành phải bất chấp đi ra ngoài, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người phụ nữ, nhất thời ngẩn ngơ: "Thật đẹp."
Người đẹp nhất mà hắn từng gặp qua là Bạch Tố Trinh, mà người trước mặt đây, xinh đẹp không kém gì Bạch Tố Trinh cả.
Làn da trắng nõn nà, sáng bóng, váy dài chấm đất, trên đầu có cài tóc kim phượng, đôi mắt sâu thẳm, giống như ngân hà bao la, trong tay cầm một đóa hoa bảo quang lưu ly rực rỡ, kết hợp với vườn dược liệu sau lưng, tựa như Bách Hoa tiên tử.
Hương thơm nồng nàn, một cái hít thở khiến Vương Minh Minh cảm nhận được sự tinh tiến của nguyên lực.
"Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Người phụ nữ khẽ cau mày, ánh mắt khó chịu nhìn Vương Minh Minh.
"Ta là Vương Hiểu Hiểu, là một thi nhân, tình cờ đến đây du ngoạn.
Vương Minh Minh lập tức nói, trước khi làm chuyện xấu đừng bao giờ lưu lại tên thật, phàm là người biết Thần Ma đạo tràng đều làm như vậy.
"Vương Hiểu Hiểu? Thi nhân?
Người phụ nữ hơi sững sờ, nhìn Vương Minh Minh, khuôn mặt vẫn còn trẻ con, một cậu bé sao có thể làm thi nhân?
"Đương nhiên.
Vương Minh Minh tự hào nói, sau đó nói: "Vừa nhìn thấy ngươi, ta liền có hứng làm thơ."
"Ồ? Vậy thì ngươi đọc xem, ta thấy ngươi có vài phần tài hoa đấy.
Người phụ nữ đầy hứng thú, nhẹ nhàng nói.
Vương Minh Minh hơi trầm mặc, điều chỉnh tốt trạng thái, sau đó chậm rãi nói: "Quan quan thi cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... Yểu điệu thục nữ, chung cổ lạc chi."
Ánh mắt người phụ nữ hiện lên một tia giận dữ cùng sát khí, nhưng nhanh chóng thu liễm, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ: "Vậy ngươi đến đây."
Nói xong nàng đưa tay ra, đóa hoa yêu dị tỏa hương thơm quyến rũ khiến tâm trí Vương Minh Minh chìm đắm.
"Không giấu gì ngươi, ta nhìn thấy ngươi liền có một loại xúc động muốn phạm tội.
Vương Minh Minh cực kì xấu hổ, người trước mặt thật xinh đẹp, lại mang theo nụ cười kia, gần như lấy đi linh hồn của hắn.
"Vậy thì ngươi thử đi.
Người phụ nữa cười càng sâu, đóa hoa yêu dị trong tay đều vươn ra ngoài cửa lầu các rồi.
"Vậy, ta làm nhé?
Vương Minh Minh xoa xoa hai tay, trông rất hưng phấn.