Chương 589 Bạn bè
Vương Minh Minh nói xong, nặn ra một nụ cười khó coi: "Ta phải đi rồi, ngươi cũng mau trốn đi, đừng để bọn họ phát hiện ra làm tổn thương ngươi."
Sau khi nói xong, Vương Minh Minh khó khăn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
"Ngươi còn chưa nói, ngươi trước đây tên là gì.
Nữ tử cầm chặt lọ thuốc nhìn Vương Minh Minh máu đầm đìa.
"Ta tên Vương Minh Minh, trước khi đi, ta sẽ viết bài thơ cuối cùng cho ngươi.
Vương Minh Minh nhìn nữ tử nói.
Nữ tử im lặng gật đầu, lẳng lặng nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt.
"Thanh giang một khúc liễu ngàn điều, hai mươi năm trước cũ cầu gỗ… Khụ khụ.
Thơ mới đọc Vương Minh Minh đã ho dữ dội, phun ra một ngụm máu, dưới ánh mắt lo lắng của nữ tử, tiếp tục nói: "Từng cùng mỹ nhân kiều thượng đừng, hận vô tin tức đến sáng nay... Khụ khụ."
"Ta phải đi.
Vương Minh Minh thần sắc hoảng hốt, thân thể có chút không ổn.
"Vương Minh Minh, chờ đã, ta sẽ giúp ngươi, nàng đối xử với ngươi như thế ngươi không muốn báo thù sao?
Nữ tử vội vàng nói, bất luận là trong lòng hay Thiên Địa đan cũng không thể để hắn đi.
"Không cần đâu, hai người bọn họ cực kỳ tài giỏi, đã là Vương Giả rồi.
Vương Minh Minh lắc đầu, nước da đỏ bừng, dùng chút sức lực cuối cùng rửa sạch vết máu ở cầu gãy: "Ngươi trốn đi, giấu linh dược cấp Đế của ngươi cho kỹ vào, bọn họ sẽ không phát hiện ra ngươi."
"Ta thực sự có thể giúp ngươi, trước kia lấy được một binh khí cấp Đế, thực lực của ngươi tuy rằng yếu đi chút nhưng chỉ cần ngươi dùng sức một chút, cũng có thể giết bọn họ.
Nữ tử vội vàng nói.
Vương Minh Minh im lặng, trong lòng rất là kích động, tràng chủ quả nhiên lợi hại, con mẹ nó, vậy mà còn lừa được binh khí cấp Đế!
Nhưng hắn cũng không vội cần, tràng chủ đã nói nhất định phải nhẫn nại, để đối phương đích thân đưa cho hắn, hơn nữa còn phải bày tỏ một phen!
Sau khi nghĩ xong, Vương Minh Minh nhếch miệng cười, phối hợp với máu tươi kia, thấy thế nào cũng có một loại sợ hãi, nhưng trong mắt nữ tử lại là sự thê lương, như thế khiến người khác đau lòng.
"Ngươi sao lại làm vậy? Vì đan dược?
Vương Minh Minh cười khổ nói, nhìn về phía hồ nước: "Nếu hồ nước có thể lấy đi tất cả, ta hiện tại sẳn lòng nhảy xuống."
Nữ tử ngẩn ra, nhìn Vương Minh Minh: "Ta và ngươi đã ở chung nhiều ngày, cũng coi như bạn bè, nếu bạn bè gặp nạn, ta sao có thể bỏ qua?"
"Bạn bè sao?
Vương Minh Minh lẩm bẩm.
"Đúng vậy, bạn bèn, chúng ta là bạn bè, đây là binh khí cấp Đế mà ta đạt được, Trấn Thiên Bi, một khi kích hoạt, không ai có thể ngăn cản, đế văn bên trên cũng là một bộ Kinh Đế, ngươi có thể tìm hiểu.
Người phụ nữ trở tay lấy ra một tấm bia đá đen xì, đặt ở trước cửa: "Cầm nó, lại ăn một cây linh dược cấp Đế đi, hai vị Vương Giả có thể giết trong chớp mắt."
Vương Minh Minh sững sờ nhìn, bản thân có cần phải dè dặt thêm một chút không? Nhưng mà hắn lại cảm thấy, nếu lại tiếp tục đẩy đưa nữa thì máu chảy đến chết mất, tràng chủ à, ngươi đưa ra cái chủ ý nhảm nhí gì vậy, ta thật sự phải liều cả cái mạng nhỏ này rồi đó!
Cuối cùng Vương Minh Minh cũng không nhịn nữa, nếu cứ do dự thì ngoài đổ máu đến chết thì hắn cũng là kẻ ngốc đầu tiên trong Chân Hư Giới vì lừa người khác mà chết, vậy sau khi chết còn phải làm trò cười.
Vương Minh Minh cầm Trấn Thiên Bi, lại cầm ba cây linh dược cấp Đế, lần này nữ tử tặng thêm cho hắn một cây để hắn chữa thương.
"Cảm ơn, nếu ta không chết ngày mai ta lại tới.
Vương Minh Minh cầm đồ rời đi.
"Vương Minh Minh, ngươi vào đi, ăn linh dược, ta giúp ngươi trị thương.
Nữ tử vội la lên, ngươi là Trường Sinh nếu uống linh dược cấp Đế sẽ không chịu nổi mà chết.
"Không cần, ta sẽ đi tìm sứ giả thần luyện đan mời hắn luyện chế đan dược, như vậy sẽ không bị lãng phí.
Vương Minh Minh rời đi, sau khi quay lưng lại với nữ tử nọ, hắn cười tươi rói tới nỗi mặt cũng nhăm nhúm cả lại.
Đi tới chỗ nữ tử không nhìn thấy, Vương Minh Minh lấy ra một viên đan dược rồi ăn luôn, hắn rút kiếm từ trong người ra, thương thế khôi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chẳng mấy chốc máu đã ngừng chảy: "Chuyện nguy hiểm như vậy, nếu không phải có đan dược của Trương chân nhân chống đỡ thì mình chết chắc rồi."
"Sản phẩm của đạo tràng nhất định là hàng chất lượng cao, đan dược mà cường giả đạo tràng luyện chế cũng thế.
Một viên đan dược hẳn là khôi phục rồi, Vương Minh Minh nhìn Trấn Thiên Bi: "Binh khí cấp Đế, Kinh Đế? Hay là bán đi?"
Sau khi suy nghĩ kỹ, Vương Minh Minh quyết định chỉ bán nội dung của Kinh Đế, Trấn Thiên Bi là binh khí cấp Đế, giữ lại phòng thân.
Vương Minh Minh rời đi, không bao lâu sau, một nhóm người khác đến, vẻ mặt nữ tử khẽ nhúc nhích, bóng dáng liền biến mất.
"Có vết máu trên cầu, Vương Minh Minh hẳn đã ở đây.
Đám võ giả mừng rỡ nói.
"Nhìn xem, linh dược cấp Đế, Vương Minh Minh chết tiệt, còn muốn lừa chúng ta, lần này cuối cùng cũng tìm được."
Đám võ giả vui mừng, lập tức chạy tới lầu các: "Xông lên, ai cướp được chính là của người đó, đừng để lại một cây cho Vương Minh Minh."
Đám võ giả có khoảng mười người, là Vương Giả cực mạnh.
"Một đám người đê tiện, còn muốn đánh chú ý linh dược cấp Đế của bản Đế, hôm nay liền làm thịt các ngươi, báo thù cho Vương Minh Minh!"
Đợi những người này nhảy hết vào lầu các, nữ tử bắt đầu ra tay, nàng bấm đầu ngón tay, thần quang xẹt qua, mọi thứ biến mất không còn tăm tích, đám võ giả cũng không còn sót lại một ai.
"Chậc chậc, dám giở trò với ta, cũng không nhìn xem người nào sau lưng dạy ta.
Vương Minh Minh âm thầm che miệng rút lui.
Người đứng sau dạy ta tất cả chính là tràng chủ!
Một lũ ngu ngốc, hiện tại người kia yêu thương ta như bảo bối, các ngươi còn muốn lấy được linh dược cấp Đế sao? Chỉ cần bây giờ các ngươi dám đi vào, dám nhắc tên ta, thì chính là tới đuổi giết ta rồi, nàng không giết chết các ngươi, tên Vương Minh Minh của ta sẽ viết ngược ngay luôn!