Chương 609 Đưa đạo tràng ra khỏi Chân Hư giới
Bảy vị Đại Đế muốn xây dựng một đất nước hài hòa, nơi không có chiến tranh, không có áp bức, chỉ cần làm việc chăm chỉ có thể kiếm tiền."
"Trong một đất nước hòa bình, chỉ cần việc xây dựng hoàn thành, tất cả công dân của đất nước sẽ được Đại Đế bảo vệ."
"Thần Duyên Chi Địa sở hữu tài nguyên vô số, người tham gia đều có cơ hội lấy được."
Một bản tin làm rúng động ba vực, vô số võ giả trở nên điên cuồng.
"Trong một đất nước hài hòa dung nạp hết Ma Đế, Dị tộc Đại Đế, cũng có Nhân tộc Đại Đế, Yêu tộc Đại Đế, tất cả các chủng tộc."
Một tin tức khác truyền ra, tất cả các thế lực lớn trong Chân Hư giới vốn còn có thể bình tĩnh trở lại, nhưng tin tức tiếp theo lại khiến tất cả mọi người sôi trào.
"Bảy vị Đại Đế sẽ khai phá Thần Duyên Chi Địa, thành lập địa điểm trồng trọt linh dược, từ cấp thấp đế cấp Đế đều có thể nuôi trồng, sẽ được chính tay nhóm Đại Đế chỉ dạy, làm những việc cho nhóm Đại Đế, chăm sóc tốt cho mảnh đất linh dược cấp Đế, có thể nhận được hoa hồng."
"Linh dược cấp Đế có thể có hoa hồng?
Tất cả các võ giả đều quan tâm đến vấn đề này, nhiều võ giả đã truyền tống đến Tây Vực, bắt đầu tìm kiếm bảy vị Đại Đế.
"Ma tộc ta cũng có Đại Đế tham gia, chúng ta đi tìm Ma tộc Đại Đế.
Nghe được tin tức này, Ma tộc đang chăm chỉ làm việc lập tức cao hứng, vội vàng chạy tới Tây Vực gặp Ma tộc Đại Đế.
"Sáu tộc cũng có Đại Đế à?
Đám người Cổ Huyền hoảng hốt, nhìn Cổ Hà, ý tứ rất rõ ràng, có đi hay không?
"Đi đi, hiện tại đám người kia ở chiến trường Lục Đạo cũng không còn ngu ngốc nữa, chúng ta sẽ không thể kiếm được đồng nào nếu không theo kịp.
Cổ Hà thở dài.
Người của chiến trường đến bao nhiêu không đủ bấy nhiêu, sáu tộc cũng không phải ngu ngốc, cũng không nhắc tới chuyện Kiếm Kinh gì cả, hiện tại đã không lừa được ai nữa rồi.
"Tràng chủ xin chỉ đạo, ngươi đã lừa ta mấy lần rồi.
Thiên Vân Đại Đế vẻ mặt cầu xin nói.
"Tham gia đi, đây là một quyển sách, sau này nhất định sẽ cần, ngươi có thể liên hệ với Vương Minh Minh đi tìm Yên Tuyết Hàn, sau đó cùng nhau thảo luận.
Giang Thái Huyền nói.
"Đây là cái gì? Luật Chân Hư tương lai?
Thiên Vân Đại Đế kinh ngạc.
Giang Thái Huyền mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, các ngươi học thuộc lòng những thứ này, sau đó nói với Yên Tuyết Hàn, nàng sẽ chấp nhận các ngươi."
"Nhưng mà tiếp nhận bọn ta rồi sao? Bọn ta nên làm gì? Bọn ta cũng đâu biết trồng linh dược cấp Đế.
Long Hạo bò qua, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Thế giới này không chỉ cần linh dược, mà còn cần có quy củ, luật pháp.
Giang Thái Huyền hờ hững nói: "Trước kia các ngươi rất vô tổ chức, thế giới võ đạo tràn lan đầy kẻ mạnh kẻ yếu, nhưng bây giờ thì khác rồi. Bây giờ có tiền mới là ông lớn, không phải so với lúc dùng nấm đấm so kè khả năng chiến đấu."
"Thủ tịch phán quan? Quyết định cuối cùng?
Đám người Thiên Vân Hoàng nhìn bộ sách, vẻ mặt mờ mịt, những thứ tràng chủ đưa ra luôn khó hiểu như vậy.
"Thủ tịch phán quan, chính là người xét xử vụ án, kết tội mọi người và cuối cùng đưa ra quyết định cuối cùng. Việc này được giao thẳng cho bảy vị Đại Đế, họ có quyền phân xử mọi việc.
Giang Thái Huyền nói.
Một số người đã tụ tập lại với nhau để thảo luận về luật pháp, quy củ này, trước kia bọn họ cũng chưa bao giờ tiếp xúc như thế này cả.
Một số nước nhỏ có lẽ có luật pháp, nhưng điều đó không liên quan gì đến họ, họ không phải yêu thú mà là thiên tài võ đạo, cường giả. Họ dùng nấm đấm lớn, ai dám dùng luật pháp với bọn họ thì chỉ cần một cái tát cũng đủ chết, thậm chí cả đất nước đều có thể bị diệt.
Đây đều là những người vô pháp vô thiên, trước kia Giang Thái Huyền nhất quyết không lấy ra, có rất nhiều nguyên nhân, một là sức mạnh của đạo tràng không đủ, không thể áp đảo thiên hạ, hai là các Thần Ma là làm nhiệm vụ chứ không phải thuộc hạ của hắn, không phải nói cái gì cũng làm cái đó.
Ba là, hắn là thương nhân, không có hứng thú quản, cho dù ban hanh luật pháp ra thì khi bọn người kia phạm tội thì ai quản? Giang Thái Huyền? Hắn lấy cái gì ra quản?
Bây giờ thì khác rồi, bọn người Yên Tuyết Hàn có thể chịu trach nhiệm trông coi vùng đất, Ngao Bính có thể làm mọi thứ kinh sợ, có thể nói Chân Hư giới không tìm ra một ai có thể đánh lại, cho dù đám địch của bọn người Yên Tuyết Hàn cũng không đủ để Ngao Bính đánh.
"Cấm buôn bán vật còn sống?
Đám người Long Hạo ngẩn ra, tuyệt vọng nhìn về phía Giang Thái Huyền: "Tràng chủ, đây là phương tiện kiếm sống của bọn ta mà."
"Bây giờ mà ngươi còn dựa vào cái này kiếm tiền?
Giang Thái Huyền chế nhạo: "Ngươi hiện tại còn có thể bán ai? Trên đời này còn ai có thể để cho ngươi bán?"
Đám ngươi Long Hạo im lặng, Giang Thái Huyền lại nói: "Trước đây ta cũng không muốn xen vào quá nhiều, hiện tại các ngươi nên nhìn xa trông rộng một chút."
"Nhìn xa trông rộng?
Mấy tên trong nhát mắt ngửi được mùi: "Tràng chủ, ngươi có phải lại có ý tưởng gì nữa không?"
"Trong Chư Thần Sáng Thế Lục có ghi, bầu trời đầy sao rộng lớn lớn, thiên địa vạn vật, tại sao cứ phải nhìn chằm chằm vào Chân Hư giới không tha?
Giang Thái Huyền liếc nhìn Long Hạo: "Bầu trời đầy sao như vậy, các ngươi không muốn thấy nó sao?"
"Tràng chủ, ngươi định đưa đạo tràng ra Chân Hư giới sao?
Mấy tên kích động cả người phát run, ở Chân Hư giới, những thứ đáng để vơ vét thì cũng vơ vét gần hết rồi, còn thừa thì bọn họ cũng mò không được thứ gì nữa, nếu có thể đi đến chỗ còn lại của thế giới cướp tiền thưởng, vậy thì giàu to!
Giang Thái Huyền đỡ trán, hắn biết ngay đám người trong mắt chỉ có nguyên tệ này nhất định không nghĩ ra cái gì tốt đẹp.