Chương 634 Nhiệm vụ mới
Hiện tại đang có có chuyện gì xảy ra thế? Con rồng này ở đâu ra vậy? Thực lực của bản thần đã tăng lên nhiều. Thế mà lại không ngăn được một chiếc móng vuốt ư? Một võ giả Trường Sinh mà lại muốn giết bản thần sao?
"Sâu kiến hèn mọn kia. Ta là chủ nhân của ngươi đó. Ngươi dám giết chủ?!" Khuôn mặt của Chân Hư vặn vẹo, nhìn võ giả Trường Sinh với ánh mắt hung tợn.
"Ngươi nhanh lên đi. Bên ngoài còn đang xếp hàng nữa kìa, nhiều nhất là ba đao thôi.
Ngao Bính nói.
"Được rồi. Ba đao thì ba đao. Ta muốn dùng một đao cuối cùng chém hắn thành hai khúc.
Võ giả nói: "Không có vấn đề gì. Ta sẽ giữ hắn, đánh cho hắn trọng thương. Ngươi cứ yên tâm mà chặt.
Ngao Bính nói.
Chân Hư hoang mang. Các ngươi dám ở ngay trước mặt ta thảo luận việc giết ta như thế nào, giết ta bằng mấy đao. Chuyện này có thể xảy ra sao?
Phập!!!
Một đao chém xuống. Một cánh tay bị bay ra ngoài. Đau đớn kịch liệt truyền đến, Chân Hư ngây ngốc. Thần thể của ta đâu? Tại sao ngay cả một đao của võ giả cấp Trường Sinh mà cũng không đỡ nổi thế?
Phập!!!
Lại một đao nữa. Lại mất đi một cánh tay. Trong ánh mắt của Chân Hư nổi lên nỗi hoảng sợ. Đao thứ ba rơi xuống, Chân Hư lập tức bị chém thành hai khúc, máu me đầm đìa, tình trạng nguy cấp, sau đó rớt ra một quyển sách.
"Thần Võ Kinh bản Vương Giả ư? Ha ha ha, đúng lúc ta đang thiếu bản Vương Giả. Chân Hư ơi Chân Hư, giết ngươi để báo thù cho tổ tiên, không ngờ còn thu hoạch được ngoài dự đoán thế này!" Võ giả Trường Sinh kích động cười lớn: "Ta còn muốn giết hắn một lần nữa. Không. Giết lại mười lần!"
"Cút đi. Chúng ta xếp hàng chờ bao lâu rồi. Nếu ngươi muốn giết thì xếp hàng lại đi.
Một vị võ giả truyền tống vào, đẩy võ giả Trường Sinh ra, nhìn thi thể của Chân Hư với vẻ mặt nghiêm túc: "Nhanh sống lại, nhanh sống lại."
Chẳng mấy chốc, Chân Hư đã sống lại. Hắn tỏ vẻ kích động: "Ha ha, bản thần chết thế nào được. Vừa rồi chỉ là ác mộng mà thôi. Làm sao bản thần có thể bị một tên Trường Sinh giết..."
Phập!!!
Tại sao cánh tay của bản thần lại bay rồi? Mẹ nó, lần này lại là Thần Thông ư?
Chuyện này sao có thể chứ? Bản thần là Thần mà. Thần của Chân Hư giới làm sao lại bị võ giả cấp thấp giết chết chứ? Đây là giả. Chuyện này nhất định là giả! Mình vẫn còn trong cơn ác mộng. Chờ khi mình tỉnh lại, tất cả chuyện trước mắt đều sẽ biến mất.
"Ha ha, quả nhiên là ác mộng... mộng..."
"Tới phiên ta.
Một tên Đạo Quả bước đến.
Không phải ác mộng này chỉ lâu một chút thôi sao? Không những thế mà lại vô cùng chân thực. Đau quá!
"Băng Tuyết Đại Đế Yên Tuyết Hàn, được lắm, bản thần tăng lên..."
Một luồng ánh sáng hiện lên, Chân Hư Đại Đế, ngã xuống!
Yên Tuyết Hàn dùng một bàn tay chụp chết Chân Hư, khuôn mặt vốn thanh lãnh lại hiện lên nụ cười: "Giết hắn một lần nên trong lòng đã tốt hơn nhiều."
"Thiên Võng quy hoạch lại hệ thống trực tiếp. Ngoại trừ tình huống đặc biệt thì nhất định phải thi được giấy chứng nhận truyền hình trực tiếp thì mới có thể quay trực tiếp."
"Tin tức của Thiên Võng sẽ do phóng viên tuyên bố. Người muốn tuyên bố tin tức nhất định phải có chứng nhận phóng viên."
"Mỗi quy phạm ngành nghề như nuôi dưỡng, mở tiệm, trồng trọt, đều phải có giấy chứng nhận. Muốn thi đậu các loại chứng nhận như chứng nhận nuôi dưỡng, chứng nhận kinh doanh, chứng nhận Dược sư, muốn làm cái nào thì xin mời hãy nắm bắt thời gian."
"Đang thiếu một lượng lớn tài phán quan, quan ngoại giao, mong mọi người cố gắng nhiều hơn, góp công sức cho thế giới.
Mấy vị Đại Đế cũng lên tiếng.
"Lại phải thi chứng nhận sao?
Một đám võ giả lộ vẻ đau đớn. Bây giờ nếu không có chứng nhận thì hoàn toàn chẳng làm được gì cả.
Nhưng thi chứng nhận rất khó. Bọn ta còn chưa từng tiếp xúc qua những thứ này. Thật sự rất lạ lẫm.
Giang Thái Huyền bế quan tu luyện trong Thần Ma đạo tràng. Đối với vấn đề về những giấy chứng nhận này, hắn đều tỏ ý là bắt buộc. Kiếp trước ông đây bị giày vò thống khổ như vậy, các ngươi không cảm nhận được một chút thì có xứng với bản tràng chủ không?
"Ting! Tuyên bố nhiệm vụ, tiến hành giao lưu hữu nghị giữa sáu tộc, lượng giao dịch đạt tới hơn ba ngàn vạn, ban thưởng mảnh vỡ hạt giống Thần Ma cấp cao 1 -5, tùy vào độ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ ban thưởng một gói quà lớn thần bí. Thời gian làm nhiệm vụ là một tháng."
"Ba ngàn vạn ư?
Giang Thái Huyền đang tu luyện mà tỉnh cả người, hắn thở dài một tiếng. Được lắm. Sáu tộc này đều nghèo rớt. Sáu vị Đại Đế lại vừa bị phạt tiền. Cộng thêm việc Diệp Đạo và Hứa Trường Không ở bên đó liên tục đi lừa tiền. Sáu tộc không còn nhiều tiền lắm.
Từ thương vụ của Diệp Đạo và Hứa Trường Không ở sáu tộc này, có thêm sự hỗ trợ của vị Long Thịnh Đại Đế này, cộng thêm thiên phú của bản thân, lại còn việc mượn danh nghĩa của Cổ Huyền đi lừa đảo, đã giúp hắn kiếm được bảy tám phần tài sản của sáu tộc này. Số còn lại thật sự không có bao nhiêu.
"Không biết Diệp Đạo và Hứa Trường Không như thế nào?
Giang Thái Huyền suy tư rồi gửi tin tức đi hỏi Yên Tuyết Hàn một câu. Hắn đã có được đáp án mà hắn muốn.
Vào lúc này.
"Cái giấy chứng nhận này rất đơn giản.
Diệp Đạo và Hứa Trường Không liếc nhau, nói: "Nhưng mà hơi mắc một tí. Ngươi đưa cho bọn ta mười vạn là có được rồi."
Thi chứng chỉ cũng rất cần tiền. Bằng không, ai sẽ chịu đi làm việc này chứ?
"Từ nay về sau, chúng ta chính là quan ngoại giao rồi.
Hai người nhìn ra biển cả phía xa, cơ hội đã tới: "Chuyện đã đồng ý thì chắc chắn sẽ phải làm. Đi thôi."
Hai người lập tức truyền tống đến biển cả, đến trước cửa vào Lục Đạo. Không hề do dự, bọn họ liền lập tức bay xuống.
Lục Đạo chiến trường chia làm sáu khu vực. Mỗi khu vực là của một chủng tộc. Địa bàn không lớn, cộng lại thì coi như là bằng hai vực Chân Hư giới. Ở đây nguyên khí dồi dào, cỏ cây tươi tốt. Hai người tìm đúng phương hướng đã gửi tin tức đi rồi lập tức bay lên không trung.
Có vô số sơn phong và các dãy núi kéo dài. Ngẫu nhiên cũng có thể thấy được các loại thực vật cổ đại. Đương nhiên đây chỉ là thực vật phổ thông, không đáng tiền. Nếu không thì cả hai hàng này đã sớm bị đào sạch.
"Diệp Đạo và Hứa Trường Không quay lại rồi ư?
Tin tức của hai người vừa phát ra ngoài, Lục Đạo chiến trường liền bùng nổ. Hai người này rốt cục lại tiến vào Lục Đạo lần nữa.
Hai người ngự không đi với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đi được trăm dặm. Hai người đáp xuống trước một tấm bia đá, bên trên có khắc bốn chữ lớn "Trụ sở Cổ tộc"!
"Hả? Thế mà không có người ra nghênh đón sao?
Hai người liếc nhìn nhau. Đạp cửa đi vào với vẻ mặt khó chịu: "Có phải ta không cầm đao lên nên các ngươi xem nhẹ phải không? Bọn ta trở về, các ngươi... Ặc, ha ha, chư vị tiếp đãi thật long trọng."
Lời còn chưa nói hết, hai người đã cười khan một tiếng, nhìn cảnh tưởng trước mắt với vẻ mặt cay đắng. Chi chít những người là người, dẫn đầu chính là Đại Đế của sáu tộc, còn có con rồng điên kia nữa!