← Quay lại trang sách

Chương 680 Sư điệt!

Thiên Long đế quốc? Các ngươi rốt cuộc đã đến.

Nữ tử kích động vạn phần, vội vàng nói: "Mời, nhanh vào bên trong, tộc lão đã cực khổ chờ đợi ngàn năm."

"Làm phiền đưa... Ờm, vị huynh đài này, ngươi kéo ta làm gì?

Long Vân đang muốn khách khí đuổi theo, lại phát hiện ống tay áo của mình bị Diệp Đạo giữ.

"Tiểu sư điệt, sư thúc rốt cục cũng chờ được ngươi.

Diệp Đạo kích động nói.

Long Vân: "..."

Mẹ nó, ta ở đây cũng có thể gặp được sư thúc? Thái Huyền tông rốt cuộc có bao nhiêu người?

Nữ tử không hiểu hỏi: "Các ngươi đây là?"

"Sư điệt, ta là sự đệ của sư phụ ngươi Ứng Minh Nguyệt, đao pháp vô song Diệp Đạo.

Mặt Diệp Đạo ngạo nghễ nói: "Học đao cùng ta đi, ta nguyện ý truyền thụ tuyệt học cả đời cho ngươi."

Ban đầu từng tin nhắn Ứng Minh Nguyệt gửi, hắn cùng Hứa Trường Không cũng biết mình có một vị sư điệt như thế.

Ánh mắt Long Vân kỳ quái nhìn Diệp Đạo, lại nhìn về phía vị nữ tử kia, nghiêm mặt nói: "Ta không biết hắn, tên này chắc là thấy người sang bắt quàng làm họ."

"Thì ra là thế, người này đúng là không biết xấu hổ, trước đó còn nói với tộc lão bọn ta rằng đều cùng một mẹ, tất cả mọi người là huynh đệ tỷ muội.

Nữ tử châm chọc nhìn Diệp Đạo.

Diệp Đạo: "..."

Ứng Minh Nguyệt, nhìn đồ đệ tốt ngươi nhận điệt, sư thúc gặp nạn không giúp thì thôi, còn nói không biết ta?

Long Vân đi theo nữ tử gặp được tộc lão, vẻ mặt trịnh trọng lấy ra một khối ngọc bội: "Tộc lão, còn nhớ đến minh ước ngàn năm trước không."

"Long Vân, lại là ngươi, ngàn năm ngươi không nhớ ta rồi?

Tộc lão kích động: "Đại ca tốt của ta, ta là huynh đệ của ngươi, Huyền Miểu đây."

"Huyền Miểu?

Long Vân khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn lão giả trước mắt: "Một ngàn năm, ngươi sao có thể già nua như thế, thực lực của ngươi hiện tại hẳn là Huyền Hoàng nhỉ?"

"Chuyện dài dòng lắm, ngàn năm qua Huyền tộc ta bị kẻ khác giam cầm, lấy máu luyện chế dịch Huyền Nguyên, đã bị đả thương căn cơ, cho dù có huyền dược Đế phẩm cũng không cách nào bù đắp được.

Huyền Miểu bi thương nói.

"Khổ cho ngươi, Huyền Miểu huynh đệ.

Long Vân ôm Huyền Miểu, trên mặt đầy sự bi thương.

"Không khổ, chờ đợi ngàn năm, đại ca ngươi rốt cuộc đã đến, Thiên Long Huyền Đế đâu? Ta đang muốn xin Thiên Long Huyền Đế xuất thủ, loại bỏ cấm chế nơi này, để ta tộc lại có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, rời khỏi nơi này.

Huyền Miểu kích động rơi nước mắt, trầm giọng nói.

Long Vân trầm mặc.

"Sao vậy?

Huyền Miểu trong lòng rầm xuống, thấy biểu cảm này của Long Vân, trong long lão có dự cảm xấu.

Long Vân thở dài một tiếng: "Thiên Long đế quốc đã bị hủy diệt, Thiên Long Huyền Đế sau khi phong ấn ta thì biến mất không rõ tung tích."

"Thiên Long đế quốc hủy diệt rồi?

Thân thể Huyền Miểu run lên, lảo đảo đứng không vững.

"Ngàn năm trước Thiên Long đế quốc đã mất nước.

Diệp Đạo nói tiếp: "Hóa ra Huyền Miểu là tiểu đệ của sư điệt ta, về sau ngươi cũng gọi ta một tiếng sư thúc đi, chỉ cần các ngươi nói với sư thúc ta vài câu tốt đẹp, sư thúc ta sẽ giúp ngươi."

Huyền Miểu: "..."

Con mẹ nó đây là tình huống gì? Một tù nhân đảo mắt cái đã biến thành sư thúc?

"Chuyện này...

Long Vân cũng rất khó xử, sư thúc này có nên nhận hay không đây?

Diệp Đạo nhìn Long Vân, thản nhiên nói: "Tiểu sư điệt, ngươi vừa bái nhập Thái Huyền tông không lâu nhỉ? Ngươi cũng hiểu không ít về tông môn đi? Sư phụ ngươi Ứng Minh Nguyệt nhờ mấy vị sư thúc, lão tổ chúng ta chiếu cố ngươi."

"Ngươi cho rằng một mình sư phụ ngươi có thể mời được những người còn lại? Còn không phải đám sư thúc chúng ta ở phía sau giúp ngươi? Cho một ít huyền thạch là có thể mời được Huyền Hoàng đỉnh phong, Huyền Đế lão tổ?"

Diệp Đạo cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Long Vân: "Ngươi biết mình đang làm gì không? Ngươi đối đãi với sư thúc như thế nào? Đây là chuyện một sư chất nên làm? Ngươi có tin sư thúc trục xuất ngươi ra khỏi sư môn không!"

Long Vân: "..."

Nghe xong không khỏi sợ hãi, trục xuất khỏi sư môn, mình còn muốn mượn lực lượng của sư môn để trở thành Huyền Đế, xây dựng lại Thiên Long đế quốc.

"Đại ca, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Huyền Miểu mờ mịt không hiểu, thật sự là sư thúc sao?

Nữ tử cũng ngơ ngác không hiểu, không phải khi nãy vừa nói không quen biết sao?

Long Vân yên lặng gật đầu, cố gắng rặn ra hai chữ: "Sư thúc."

"Nghe thấy chưa?

Diệp Đạo nhìn về phía Huyền Miểu.

Huyền Miểu ngơ ngác gật đầu: "Nghe thấy rồi."

"Nghe thấy rồi thì con mẹ nó còn không mau đưa giải dược cho ta? Ngươi thật sự muốn hạ độc chết sư thúc của ngươi đại ca?

Diệp Đạo cả giận nói.

"Đưa ngay, đưa ngay.

Huyền Miểu vội vàng lấy ra giải dược, cúi đầu khom lưng, cung kính nói: "Sư thúc, khiến ngài hoảng sợ rồi, là ta không đúng, sư thúc ngài đừng nóng giận."

"Được rồi, người không biết không có tội.

Diệp Đạo ăn giải dược, độc tính trong cơ thể được giải trong nháy mắt, hắn tìm một nơi ngồi xuống vắt chéo hai chân: "Sư thúc ta đói, nhanh đi lấy chút ăn, chờ sư thúc ta ăn no rồi, muốn phá cấm chế gì, ta phá cho ngươi."

"Sư thúc, ngươi có thực lực đó sao?

Huyền Miểu không chắc chắn nói, ngươi có thực lực mạnh như vậy vẫn bị bắt lại?

"Xì, hoài nghi sư thúc? Sư thúc ngươi không có năng lực này, nhưng lão tổ tông môn có, ngươi hầu hạ ta tốt, ta sẽ mời lão tổ đến giải cứu các ngươi.

Diệp Đạo chém gió hết mình, dù sao đến lúc đó sẽ có người tính tiền.