Chương 801 Chẳng phải ngươi đang ngủ say sao?
Trong tinh không.
Đoạn Dương tụ tập với Mục Vân Sơn, vẻ mặt của Mục Vân Sơn vui mừng: "Cũng còn may phái thần học tới cứu, bằng không e là ta không trốn ra ngoài được."
"Chỉ tiếc, không cách nào giết Hoang Huyết, để hắn đi tới con đường thành Thần!" Vẻ mặt của Đoạn Dương tràn đầy hận ý.
"Đoạn Dương thiếu gia, lần này là lỗi của ta, sau này ta nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi.
Mục Vân Sơn trầm giọng nói.
"Hừm, hiện tại chúng ta trở về tộc quần, tìm kiếm sự trợ giúp.
Đoạn Dương nói.
"Đoạn Dương thiếu gia, không được.
Mục Vân Sơn vội vã ngăn cản.
"Ngươi có ý gì?
Đoạn Dương cảnh giác, lẽ nào ngươi muốn giết ta, cướp đoạt truyền thừa sao?
Mục Vân Sơn vội vã giải thích: "Đoạn Dương thiếu gia, bây giờ chúng ta trở lại, trên người sẽ mang trọng tội, liền sẽ phải gánh chịu trừng phạt, sau đó đường càng khó đi hơn, hơn nữa, trên người thiếu gia còn có sức mạnh bảo hộ, trước đó chém giết một vị Đại Đế, sao ta có ý đồ bất chính với thiếu gia được?"
Đoạn Dương thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ngươi nói rất đúng, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Truyền thừa của thiếu gia, có điều kiện gì không?
Mục Vân Sơn hỏi, truyền thừa mà Hoang Huyết nói trước đó, cần giết Nhân tộc cao đẳng, vậy truyền thừa Kiếm Thần này, hiển nhiên cũng có điều kiện.
"Giết Hoang Cổ tộc, bằng không, ta không lấy được truyền thừa sách Đại Đế.
Đoạn Dương không giấu giếm nữa, trực tiếp nói.
"Vậy thì, thiếu gia cần phải đi một thế giới có Nhân tộc cao đẳng.
Mục Vân Sơn lạnh lùng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, thì thế giới mà Ngũ tỷ của thiếu gia sinh sống, cũng có Nhân tộc cao đẳng."
"Nhưng ta còn cần tài nguyên, bằng không, không cách nào nhanh chóng thăng cấp.
Đoạn Dương lại nói.
"Tài nguyên trước đó, ta đã đưa đi, nhưng thế giới của Ngũ tỷ ngươi có tài nguyên, tuy ở đấy cũng có Đại Đế đỉnh phong, nhưng chỉ có một người, nếu ta tới đó, thì nhất định có thể có một chỗ đứng.
Mục Vân Sơn nói, dừng một chút, lại nói tiếp: "Nếu như tính cả sức mạnh bảo hộ của ngươi, chúng ta có thể bắt hết toàn bộ."
"Được, lập tức đi nơi đó.
Đoạn Dương động lòng nói.
Nếu như có đầy đủ tài nguyên, và giết đủ số lượng Hoang Cổ tộc, lấy được sách Đại Đế, ngày mà hắn quật khởi tới rồi.
"Ta muốn hoành ép cùng thời, trở thành người được trời cao chiếu cố, dù cho thay đổi một thế giới khác!" Đoạn Dương kiên định nói.
Bên trong chiếc nhẫn.
Vẻ mặt của Nghê Tuyết sửng sốt nhìn đám người đột nhiên xuất hiện, đúng vậy, chính là một đám người.
"Tràng chủ, lão tổ, sao các ngươi tới đây?
Nghê Tuyết kinh ngạc, tổ đội các ngươi đang qua đây ư?
Giang Thái Huyền, Thiên Vũ Đại Đế, còn có những Đại Đế khác, tất cả đều đã đến, cũng may là không gian rất rộng, bằng không thì sẽ không chứa nổi.
"Nghe được tin tức gì chưa vậy?
Thiên Vũ Đại Đế hỏi.
"Bọn họ dự định đi thế giới của ngũ tỷ Đoạn Dương, giết đủ số lượng người Hoang Cổ tộc, kiếm đủ tài nguyên, nhanh chóng thăng cấp.
Nghê Tuyết nói.
"Ngươi hỏi bọn họ một chút, bao lâu mới tới đó?
Giang Thái Huyền nói.
Nghê Tuyết gật gù, ra hiệu mọi người chớ có lên tiếng, truyền âm cho Đoạn Dương: "Sư đệ, bao lâu mới đến thế giới mới kia?"
"Sư tỷ, không phải ngươi tiêu hao quá nhiều sức mạnh, đang ngủ say sao?
Đoạn Dương sửng sốt, ngươi tỉnh ngủ nhanh như vậy à? Trước đó ngươi còn tiêu hao khôi phục hồn lực, chém một vị Đại Đế cơ mà.
Nghê Tuyết: "..."
Mụ nội nó, sao mình lại quên chuyện này, giờ mình nên giải thích như thế nào đây?
Trầm mặc một lát, được tràng chủ chỉ bảo, lúc này Nghê Tuyết mới yếu ớt nói: "Lúc trước sư tỷ tự đại, tiêu hao quá nhiều sức mạnh, nếu mà không có một ít tài nguyên Đế phẩm, sợ là không cầm cự được bao lâu, hi vọng các ngươi có thể nhanh lên một chút."
"Sư tỷ, ngươi phải sống, thế giới của ngũ tỷ cách chúng ta rất gần, chỉ cần một ngày, thương thế của sư tỷ quá nặng, ta sẽ giục Mục Vân Sơn, chạy hết tốc lực.
Đoạn Dương nói.
Đoạn Dương cũng không muốn vị sư tỷ này tiêu tán, nếu như không có Nghê Tuyết, thì kể cả hắn thu thập đủ tài nguyên, cũng không cách nào nhanh chóng thăng cấp.
Sở dĩ hắn có thể nhanh chóng thăng cấp, hoàn toàn là nhờ Nghê Tuyết dùng tài nguyên luyện chế ra đan dược!
Mục Vân Sơn toàn lực phi hành, không dám có chút chần chừ, mất nửa ngày, rốt cuộc chạy tới thế giới mới.
Vọt thẳng vào lãnh địa của Nhân tộc cao đẳng, một nữ tử lập tức chạy đến, nói: "Đoạn Dương, ngươi không ở Thiên Ngân ăn no chờ chết, đến Chiến Thần giới ta làm gì?"
Ánh mắt của Đoạn Dương phát lạnh, nhưng nghĩ tới nhu cầu bây giờ của mình, miễn cưỡng gạt ra một nụ cười: "Lần này tới thăm ngũ tỷ, mời ngũ tỷ giúp một chuyện."
"Ồ? Ngươi có lòng tốt tới vậy sao?
Nữ tử cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hỗ trợ á? Chẳng lẽ các ngươi bị người ta đuổi ra ngoài rồi à?"
"Trên người Mục Vân Sơn bị kỳ độc, cần vài cây dược liệu Đế phẩm để điều chế ra thuốc giải, kính xin ngũ tỷ ban thưởng.
Đoạn Dương cung kính nói.
"Dược liệu Đế phẩm hả? Buồn cười, vừa đến đã đòi dược liệu Đế phẩm sao? Đoạn Dương, ngươi thật cho rằng tình cảm giữa chúng ta rất sâu đậm à?
Nữ tử cười một tiếng mỉa mai, lạnh lùng nói: "Muốn chết thì chết xa một chút, muốn dược liệu Đế phẩm, không đời nào!"
"Ngũ tỷ, lẽ nào ngươi không nghĩ đến một chút ân tình tỷ đệ sao?
Trong lòng Đoạn Dương trở nên lạnh lẽo.
"Ân tình tỷ đệ á? Nhân tộc cao đẳng, cần ân tình sao?
Nữ tử xem thường nở nụ cười: "Ngây thơ thật, nếu như có ân tình, mà bọn ta lại phải ở chỗ này chịu khổ, sớm trở về hưởng phúc."
"Nếu đã như vậy, thế thì cũng đừng trách tiểu đệ lòng dạ ác độc.
Sắc mặt của Đoạn Dương phát lạnh, thân hình đột nhiên nhảy lên, trường kiếm ngự không: "Mục Vân Sơn, bắt!"
"Ác thật, nói động thủ là động thủ.
Bên trong chiếc nhẫn, đám người Giang Thái Huyền đám người nhìn cảnh tượng này, đối với sự quyết đoán và tàn nhẫn của Đoạn Dương, cũng rất bội phục.
Mục Vân Sơn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt nhìn về phía một vùng hư không: "Có thể cho vài cây linh dược Đế phẩm không?"
"Dừng tay đi.
Hư không vặn vẹo, một thân ảnh thở dài một tiếng, chợt hiện ra: "Đoạn Dương thiếu gia, đây là năm cây linh dược Đế phẩm, mời các ngươi rời đi cho."
"Hừ.
Đoạn Dương tiếp nhận linh dược, lạnh rên một tiếng: "Chúng ta muốn ở tạm chỗ này một chút, để giải độc và chữa thương cho Mục Vân Sơn."
"Tùy tiện.
Nữ tử lạnh rên một tiếng, xoay người rời đi, tuy rằng nàng là chủ nơi này, nhưng địa vị của nàng cũng giống như Đoạn Dương, người làm chủ chân chính, là vị Đại Đế đỉnh phong vừa rồi.
"Vân Sơn huynh, nhiều năm không gặp, xem ra ngươi rất chật vật.
Vị Đại Đế đỉnh phong đó lên tiếng nói.
"Còn chưa bằng ngươi.
Mục Vân Sơn thở dài một tiếng, nói ra: "Thự Quang huynh, lần này còn phải cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ."
"Đều là người của Nhân tộc cao đẳng, đương nhiên phải giúp đỡ nhau.
Thự Quang nói, dừng một chút, lại nói: "Không biết Vân Sơn huynh, giải độc cần mất bao lâu, có thể ở lại mấy ngày giúp ta tiêu diệt Hoang Cổ tộc hay không?"
"Chuyện này, dĩ nhiên là được.
Mục Vân Sơn đồng ý.