Chương 843 Đừng có ăn lung tung
Một chưởng của thần linh, phù văn đầy trời hiện ra, là quy tắc dày đặc, cũng là trấn sát đạo ý.
Phù văn huyền ảo, đạo ý thần diệu, võ đạo của Võ Thần, vỗ một chưởng ra, Viễn Cổ lão tổ liền không tiếp tục để ý nữa, dưới cái nhìn của hắn, trước một chưởng này, hai người kia chắc chắn phải chết.
"Cẩn thận!"
Chiến Thần liền vội vàng mở miệng, xoay trường thương một cái, theo sau, nhưng lại bị một kiếm của Viễn Cổ lão tổ ngăn cản: "Người mà bản Thần muốn giết, ngươi cũng không cứu được!"
Một chưởng kinh khủng, hư không đã sụp đổ, hư không loạn lưu cũng bị ma diệt, lực lượng của Thần, uy thế vô song, ngôi sao ở xa xa đang rung động, đang gào thét.
"Đại, đại nhân.
Chu Sơn thật sự sợ đến choáng váng, một chưởng này, hắn chỉ có cảm giác của cái chết, không còn cảm giác nào khác.
Cái gì mà không có chỗ để tránh, cái gì mà không cách nào chống lại, đều không có những cảm giác này, mà bản thân chỉ có một cảm giác là chết.
Đây chính là Thần, trước một chưởng, phàm nhân giun dế chỉ có chết!
Rầm!
Đột nhiên, một tiếng rồng gầm vang vọng, Ngao Bính hóa ra bản thể, Ngũ Trảo Kim Long vắt ngang tinh không, một trảo tóm gọn Chu Sơn, đánh một trảo ra, một chưởng của Võ Thần liền bị tan rã, đầu rồng trực tiếp cắn xé nó.
"Cái gì?"
Chiến Thần với Viễn Cổ lão tổ đồng thời khiếp sợ, đột nhiên có Kim Long đi ra, hai vị thần linh kinh ngạc, miệng rồng mở ra, lực hút dồi dào truyền đến, Viễn Cổ lão tổ còn chưa có phản ứng, liền trực tiếp bị một ngụm nuốt trọn.
Phụt!
Miệng rồng lại mở, một thanh trường kiếm bay ra, chính là vũ khí của Viễn Cổ lão tổ.
Rầm!
Nuốt Viễn Cổ lão tổ, Ngao Bính hét dài một tiếng, khí thế tăng vọt, bên ngoài thân thể vậy mà hiện lên vô số tinh lực, chậm rãi toả ra, tiêu tán trong tinh không.
Ừng ực.
Chiến Thần mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, đây là đang ăn Viễn Cổ lão tổ sao?
Chu Sơn cũng ngây dại ra, ăn thật kìa?
Ầm ầm!
Trên đỉnh tinh không, lôi đình chấn động, vô số lôi đình đánh xuống, bao phủ Ngao Bính, trực tiếp chui vào trong cơ thể của Ngao Bính.
"Đại nhân, ngươi bị trừng phạt do ăn Thần à?
Chu Sơn kinh ngạc sững sờ, cũng còn may, những lôi đình này trực tiếp chui vào trong cơ thể của Ngao Bính, không có lan ra đến hắn.
"Nói nhăng nói cuội gì đấy, ngươi không hiểu, người này đã dùng máu của ngàn vạn sinh linh để tăng cường thực lực, tội ác tày trời, bản thần đây đang tôi luyện và tách máu của ngàn vạn sinh linh ra.
Ngao Bính lạnh rên một tiếng, mở miệng nói, trong lòng lại nhủ một câu, đây là một thần dược sống sờ sờ cơ mà.
"Dùng máu của ngàn vạn sinh linh để mạnh lên?
Chiến Thần chấn động, không ngờ rằng Viễn Cổ lão tổ, vậy mà lại lấy máu của ngàn vạn sinh linh để mạnh lên, chẳng trách đã mạnh hơn hắn một phần.
"Tiểu bối, cáo từ.
Ngao Bính để lại một câu, liền trực tiếp rời đi.
"Tiền bối, ngươi...
Chiến Thần liền vội vàng mở miệng, con rồng ở trước mắt vậy mà có thể nuốt Thần trong một nốt nhạc, chắc chắn là lão quái vật nào đó, sẽ không phải là từ Thần giới hạ xuống đấy chứ?
"Chiến Thần giới.
Chu Sơn gọi một câu, bị Ngao Bính mang đi.
"Chiến Thần giới ư? Con rồng này, là từ Chiến Thần giới chạy đến sao?
Chiến Thần khiếp sợ, từ lúc nào mà Chiến Thần giới ta có một lão quái vật như vậy?
Trong lòng Chiến Thần rất nhiều nghi hoặc, nhưng bây giờ Viễn Cổ lão tổ đã chết, sức lực của một mình hắn, đã đủ để cải biến tình hình cuộc chiến, liền vội vàng ra tay, giúp Hoang Cổ tộc ổn định thế cục, đánh đuổi Nhân tộc cao đẳng.
Chiến Thần giới, Thần Ma đạo tràng.
Ngao Bính xé rách không gian trở về, hóa thành hình người, vẻ mặt thỏa mãn, giờ khắc này khí tức vô cùng mịt mờ, cho dù là những Bán Thần kia cũng nhìn không ra sâu cạn.
"Ngao Bính, ngươi ăn thuốc bổ gì thế?
Vẻ mặt của Đường Tăng hâm mộ, không phải ngươi đi mạo hiểm sao, sao giờ lại đột nhiên mạnh lên nhiều đến vậy?
"Tìm được một đại dược Thần cấp.
Ngao Bính khẽ nói: "Rất giống với những yêu thú bên trong thế giới Chư Thần, vậy mà dùng máu của ngàn vạn sinh linh để thăng cấp, nếu không phải như vậy, thì ta cũng sẽ không nuốt nó."
"Đại dược Thần cấp? Có chuyện tốt như vậy, tại sao ngươi thông báo cho bần tăng biết?
Đường Tăng vô cùng đau đớn: "Ngươi đây là phá giới đó, loại tội ác này, hẳn là do bần tăng gánh chịu."
Chu Sơn: "..."
Cường giả các ngươi ăn Thần, thật sự được à? Ta nhớ là, đầu trọc của Phật môn ăn chay mà!
"Ngao Bính, ngươi cũng đừng ăn lung tung.
Trương Tam Phong nhíu mày, nói: "Cẩn thận đường tiêu hóa không ổn."
"Yên tâm đi.
Ngao Bính xua tay nói: "Ta biết mà, nhờ có ngươi nhắc nhở, ta đã phân biệt kỹ càng rồi, nếu không thì ta cũng sẽ không ăn bậy."
"Vậy thì tốt.
Trương Tam Phong gật đầu: "Ngươi đã mạnh lên, vậy thì động thủ đi, mau bắt hết mẻ yêu thú ở đó."
"Thạch Cơ còn chưa có trở lại sao?
Ngao Bính nghi hoặc.
"Vẫn chưa, nơi mà nàng ta đi nguy hiểm hơn chỗ của ngươi nhiều.
Trương Tam Phong nói.