Chương 851 Sao ai cũng dữ thế?
Chớp mắt, trong Thần Bí Chi Địa chỉ còn tám người đang giao đấu, thực lực hai bên không chênh lệch mấy, tuy nhóm Ngao Bính nhỉnh hơn một chút nhưng vẫn không thể nghiền ép đối phương.
Sấm chớp giăng kín không gian trông hệt như ngày tận thế, Huyền Hoàng cuồn cuộn, Thần uy giáng thế, Phật quang phổ chiếu - Đại Nhật Như Lai!
Thiên cẩu rít gào, nó giậm chân một cái, mặt đất bắt đầu nứt toác, hư không rung chuyển.
Mà bốn đối thủ của bọn họ cũng không yếu, trái lại đáng sợ muôn phần, họ thi triển Thần uy, uy áp Thần cấp va chạm khiến trời long đất lở, Thần Bí Chi Địa cũng lung lay chực đổ.
Ầm ầm
Lại thêm một lần đụng độ, mặt đất sụt lún, một đường hoa văn huyền ảo của năng lượng phép tắc rúng động, phong ấn nghiêng ngã như sắp bị phá vỡ.
"Giết!" Tiếng gầm rống vang lên, hai bên toàn lực tấn công, một vị lão tổ lạnh lẽo mở miệng: "Giao Vạn Giới Lệnh ra, đưa chỗ này cho bọn ta thì bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống."
"Ha, cuồng vọng!" Ngao Bính khinh thường cười đáp: "Chả mấy chốc các ngươi sẽ chết sạch!"
"Yêu thú nơi này đã bị săn hết, không còn bất cứ giá trị nào. Tại sao các ngươi cứ phải giữ chặt chỗ này không buông?
Một vị lão tổ trầm giọng.
"Hừ, yêu thú không còn, nhưng chẳng lẽ vị thần ở dưới lòng đất không phải là mục đích thật sự của các ngươi?
Thạch Cơ lạnh lùng nói.
"Thần minh dưới lòng đất?
Nhân tộc cao đẳng sửng sốt, kinh ngạc thốt lên: "Dưới lòng đất có Thần?"
"Các ngươi không biết?
Đường Tăng sững người, đã không biết thì các ngươi liều mạng như thế làm gì?
"Bọn ta chỉ muốn đảm bảo rằng nơi này sẽ không vuột mất vị Thần nào.
Bốn lão tổ đồng thanh.
"Giờ ngươi mới nói câu này, muộn rồi.
Ngao Bính bất đắc dĩ nhìn xuống phía dưới.
Ầm ầm
Hắn vừa dứt lời, phong ấn vốn đang xiu vẹo đã trực tiếp sụp đổ, Thần Bí Chi Địa bị nổ tan tác, vô số thần quang bắn vọt lên trời, thân uy mênh mông cuồn cuộn trải khắp không gian.
"Ha ha ha, ngàn vạn năm trôi qua, rốt cuộc bản thần cũng thoát ra được!"
"Thần giới đã lâu không gặp, bản thần về rồi đây!"
"Thiên Mộng, bản thần đã quay trở lại, ngươi có sợ hay không?"
"..."
Từng tiếng cười lạnh vang lên, vô số thần minh đạp vỡ phong ấn, thoát khỏi ngục tù đã xây nên từ ngàn năm trước.
"Là các ngươi thả bản thần ra?
Một vị Thần khinh thường nhìn nhóm Ngao Bính: "Bản thần sẽ ban cho các ngươi, cơ hội được chết!"
Ngao Bính: "..."
"Ngây ra đó làm gì, xử hắn!" Đường Tăng gằn giọng, thiền trượng xuất hiện, hắn lập tức đập xuống một trượng: "A di đà phật, bản phật từ bi."
"Thiên Địa Huyền Hoàng!"
"Long Tổ Kinh, thần lôi nghe lệnh!"
"Thôn Nguyệt!"
Bốn vị Thần Ma đồng loạt ra tay, công kích mạnh mẽ che lấp cả vị Thần minh nọ, nguồn năng lượng khủng bố cuốn sạch tứ phương khiến những vị Thần mới ra ngoài khi nãy vội vàng lùi lại.
Ầm ầm ầm
Lúc năng lượng cuồng bạo lắng xuống, xung quanh trở nên toang hoang, thảm không thể tả.
Ực
Tất cả mọi người nuốt nước miếng, thật quá kinh khủng, một người vừa động thủ, bốn vị lập tức nghênh chiến. Bọn họ đã bị phong ấn cả ngàn năm, thần lực trong nội thể sớm đã tiêu tan gần hết, muốn ngăn chặn bốn người Ngao Bính vốn là chuyện không thể nào.
"Thần bây giờ ai cũng dữ dằn như vầy hả?
Một vị Thần nghệch mặt, nãy hắn còn đang định nói hai câu để làm màu thì bị cảnh tượng này chấn động.
"Đi.
Bốn vị lão tổ Nhân tộc cao đẳng sầm mặt rồi đồng loạt rời đi.
Chỗ này đã bị phá hư rồi, bọn họ có lấy cũng chẳng có tác dụng gì, vả lại trong số những Thần mới thoát ra có một người đã bị bốn Thần Ma đánh chết, nhưng cũng còn lại tới mười lăm người, bọn họ không muốn khai chiến với đám Thần này, ai biết nhóm Ngao Bính sẽ làm ra chuyện gì.
Nếu giúp Thần đối phó với nhóm Ngao Bính? Nhân tộc cao đẳng nghĩ cũng chẳng thèm nghĩa, đám Thần này vừa ra ngoài đã muốn giết người, rõ ràng không phải hàng tốt lành gì.
"Bản thần không cần biết các ngươi muốn làm gì, lần sau mở to mắt ra mà nhìn ai nên chọc ai không nên chọc.
Ngao Bính hừ lạnh, quét mắt nhìn các Thần minh trước mặt: "Thực lực còn chưa hồi phục đã dám cuồng vọng như vậy, tưởng bản thân vô địch thiên hạ thật à?"
Các Thần: "..."
"Đi thôi, hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Đường Tăng sờ sờ cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình rồi mở miệng nói.
"Một cánh cửa? Lối ra!" Một vị Thần khác đột nhìn nhìn về phía Chư Thiên Môn trên không trung rồi lại nhìn sang vét nứt do Nhân tộc cao đẳng làm ra, cuối cùng vị Thần minh này trực tiếp bước vào Chư Thiên Môn.
Bốn vị Thần Ma nhóm Ngao Bính mặt không đổi sắc nhìn hắn, sau đó cũng bước vào Chư Thiên Môn.
"Hợp lực phá hủy không gian rồi ai đi đường nấy.
Một vị Thần lên tiếng.
"Được.
Một vị Thần gật đầu, mười vị Thần cùng liên thủ phá vỡ không gian tiến vào tinh không, cuối cùng Thần Bí Chi Địa bị phá hoại hoàn toàn.
Thần Ma đạo tràng.
Nhóm Giang Thái Huyền ngồi trước Chư Thiên Môn để đợi bốn Thần Ma trở lại, chỉ là bọn họ không chờ được nhóm Ngao Bính mà lại đụng phải một người lạ mặt.
"Ngươi là ai?
GIang Thái Huyền hoang mang, chẳng lẽ Nhân tộc cao đẳng lợi hại như vậy, bốn người Ngao Bính không đánh lại nên bị bọn họ vượt mặt rồi?
"Không giống Nhân tộc cao đẳng.
Chiến Mặc từng giao chiến với Nhân tộc cao đẳng không ít lần lên tiếng.
Thần: "..."
Ta tới lộn chỗ rồi hả? Ta về được không?
Trước mặt hắn là một nhóm Đại Đế và Bán Thần, mấy tên này chỉ là muỗi, hắn không để tâm đến. Nhưng ba người Chiến Thần lại là Thần!
Hiện tại thần lực của hắn đã cạn kiệt, muốn chiến thắng ba vị Thần này là chuyện bất khả thi, một khi động thủ, thì vị Thần trước đó chính là ví dụ điển hình nhất - bị đánh tới nỗi cả cặn cũng không còn!
Nơi này là Thần giới ư? Sao lại có cường giả yếu như thế, còn có rất nhiều kẻ yếu khác nữa? Thần minh quét mắt nhìn Lưu Thanh rồi lại nhìn sang đám Đại Đế, đột nhiên trong lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.
"Hay là..giết luôn đi.
Chiến Mặc rầm rì.
"..."
Rốt cuộc chỗ này là đâu, sao ai cũng dữ dằn thế, hở một chút là đòi giết Thần?